Lý thuyết phê bình | Tác giả Việt | Tác giả ngoại | Tác giả & Tác phẩm | Tạp ghi | Text  Scan | Tin văn vắn | Thời sự văn học | Thư tín | Phỏng vấn | Phỏng vấn dởm | Phỏng vấn ngắn
Giai thoại | Potin | Nhật ký | Linh tinh | Thống kê | Viết ngắn | Tưởng niệm | Tiểu thuyết | Sáng tác | Sách mới xuất bản | Lướt Tin Văn Cũ | Kỷ niệm, kỷ niệm
Thời Sự Hình | Gọi Người Đã Chết |Ghi chú trong ngày|  Thơ Mỗi Ngày| Nhật Ký Cũ
*


Nguyễn Quốc Trụ
Sinh 16 tháng Tám, 1937
Kinh Môn, Hải Dương
[Bắc Việt]
Quê Sơn Tây [Bắc Việt]
Vào Nam 1954
Học Nguyễn Trãi [Hà-nội]
Chu Văn An, Văn Khoa
[Sài-gòn]
Trước 1975 công chức
Bưu Điện [Sài-gòn]
Tái định cư năm 1994
Canada


Đã xuất bản
Những ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Sài Gòn,
nhà xb Đêm Trắng
 Huỳnh Phan Anh chủ trương]
Lần cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện, Tạp luận
[Văn Mới, Cali. 1998]
Nơi Người Chết Mỉm Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]
Nơi dòng sông
chảy về phiá Nam

[Sài Gòn Nhỏ, Cali, 2004]
Viết chung
với Thảo Trần
Chân Dung Văn Học
[Văn Mới, 2005]

Trang Tin Văn, front page, khi quá đầy, được chuyển qua Nhật Ký Tin Văn, và chuyển về những bài viết liên quan.
*
Một khi kiếm, không thấy trên Nhật Ký, index:
Kiếm theo trang có đánh số.
Theo bài viết.
Theo từng mục, ở đầu trang Tin Văn.

Email

Nhìn lại những trang
Tin Văn cũ
  5

Bản quyền Tin Văn
*
Tất cả bài vở trên Tin Văn, ngoại trừ những bài có tính giới thiệu, chỉ để sử dụng cho cá nhân [for personal use], xài thoải mái [free]
















 



*

*

From: Quyen Nguyen
Sunday, November 09, 2003 10:33 PM

Note: Hình bạn Quyên gửi. Khi đó, Ðài tưởng niệm đang “under construction”. Hai thằng chạy vội ra chơi mấy tấm, lúc đó trời cũng tối rồi..

Thời gian đó, bỏ hút rồi, nhưng thiếu điếu thuốc, thì lại mất đi cả 1 thời!


*



African literature

Prince of the absurd

The mad, bad fiction of Congo’s Alain Mabanckou

Mr Mitterrand may regard Mr Mabanckou as an exotic flower in France’s literary garland, but the author is convinced that metropolitan France is no longer the centre of French literature. As Gallimard has recognised, writers from outside France are the ones now snatching the prizes and carrying the influence of French abroad. Mr Mabanckou proves that. 


Nhị

Bài viết, theo GNV, tuyệt nhất về Romain Gary, trên TV đã từng giới thiệu, là Romain Gary: A Foreign Body in French Literature, RG, một cơ thể lạ trong văn chương Tây, thực sự rút gọn cuốn sách của chính tác giả, Nancy Huston, Mộ của Romain Gary, Tombeau de Romain Gary, 1995, qua đó tác giả coi Gary muốn làm một Chúa Giáng Sinh lần thứ nhì.

Và điều mà tôi toan tính làm, là, sẽ thuyết phục bạn, về một sự kiện, bề ngoài xem ra có vẻ quái dị khó tin, ông Romain Gary này cứ nhẩn nha nghĩ về mình, và tạo vóc dáng cho mình, y như là đây là Lần Tới Thứ Nhì: Romain Gary là một tự xức dầu thánh, tự phong chức, tự tái sinh, và, sau hết, một Chúa Cứu Thế Tự Đóng Đinh Chính Mình .....

Source


*

Nghệ sĩ Tây dưới thời bị trị.

Số này còn 1 bài về khẩu AK-47, dịch từ tờ Ðiểm Sách Luân Ðôn, rất thú vị. Tuy nhiên, bài viết không nói tới sự khủng khiếp của tiếng súng AK-47. Người dân Sài Gòn những ngày Mậu Thân đã từng được hưởng kinh nghiệm này, và GNV từng lèm bèm về nó, và tin rằng, thứ âm thanh quay vòng tròn, surrounded, là được mặc khải từ tiếng AK. Và cùng với nó là vấn nạn thật căng:
Bạn phải trải qua cái “khủng” rồi mới hiểu được sự chuyển hóa, từ “khủng” qua “tuyệt” được.
Vì lý do này mà đám bỏ chạy bợ đít VC mới không làm sao phân biệt được, giữa “pháo kích” và “oanh kích”.  Chúng tra từ điển, rồi phán, như nhau!
Một tên Tây mũi tẹt dịch “tình yêu như trái phá” ra tiếng Tẩy là “cú sét đánh”, ra tiếng Anh là “yêu từ cái nhìn đầu tiên”!
Và trên tất cả, chúng chẳng biết cái hay của, chỉ một bản nhạc sến, hay chỉ một lời nhạc, thí dụ như câu này, trong bản Kẻ ở miền xa:

Ngoài kia súng nổ đốt lửa đêm đen tầm đạn thay tiếng em!
GNV có một viết thật là tuyệt [nhưng vẫn chưa viết ra được !], về kinh nghiệm khủng khiếp này, lần đầu tiên nghe bản nhạc After the Sunrise, của Yanni.
Như thể, bạn nghe bản nhạc, và cùng lúc sống lại tất cả cuộc chiến, cứ mỗi nỗi đau của bạn, là được đền bù bằng 1 nốt nhạc!
Một bài viết thần sầu [chưa viết nhe], liên quan tới cô bạn, và tới cái mail của một em, một nữ thi sĩ ở trong nước:
Anh có khỏe không. Có gì vui không? Anh vẫn thích nghe Kenny G. và Yanni?

Liên quan tới vấn đề này, còn là câu phán hiển hách của Gấu Cà Chớn, văn chương Miền Nam cuối cùng chỉ đọng lại trong mấy bản nhạc sến!

Ðể hiểu câu này, bạn phải đã có lần đi tù VC, và hành lý mang theo chỉ là mấy bản nhạc sến trong ký ức, và mỗi bản nhạc, nó giống như 1 cái lỗ đen, nén cả một cuộc đời của bạn, và có dịp, là nó nổ bùng ra, như 1 cú nổ của mặt trời!

Simone Weil, to whose writings I am profoundly indebted, says: "Distance is the soul of beauty." Yet sometimes keeping distance is nearly impossible. I am A Child of Europe, as the title of one of the my poems admits, but that is a bitter, sarcastic admission. I am also the author of an autobiographical book which in the French translation bears the title Une autre Europe. Undoubtedly, there exist two Europes and it happens that we, inhabitants of the second one, were destined to descend into "the heart of darkness of the Twentieth Century." I wouldn't know how to speak about poetry in general. I must speak of poetry in its encounter with peculiar circumstances of time and place. Today, from a perspective, we are able to distinguish outlines of the events which by their death-bearing range surpassed all natural disasters known to us, but poetry, mine and my contemporaries', whether of inherited or avant-garde style, was not prepared to cope with those catastrophes. Like blind men we groped our way and were exposed to all the temptations the mind deluded itself with in our time.

Czeslaw Milosz: Nobel lecture [Diễn từ Nobel văn chương]

Cái gọi là "Distance is the soul of beauty", “Khoảng cách là linh hồn của cái đẹp”, chính là cái khoảng cách giữa 1 bản nhạc sến bạn nghe trước 1975, và cũng nó, khi bạn nghe ở trong tù VC!


Biệt Kích Văn Hóa

“What a Wimbledon” – Rusedski

Serena là nữ cầu thủ quần vợt mà Gấu mê nhất, nhất là ở cái sự chiến đấu kiên cường của em. Wimbledon 2011 quả là có nhiều sự kiện nổi bật. Djokovic đoạt ngôi của tầu tốc hành & hoàng đế sân đất nện không đơn giản là thể thao, mà còn là 1 sự kiện chính trị nổi bật, cứ coi xứ sở Serbia đón tiếp người hùng của họ thì rõ. Hiện tượng nữ hoàng Trung Hoa ở giải Pháp mở rộng, cũng thế.

Có hai bài viết trên net thật là tuyệt. TV link ở đây, rảnh rỗi lèm bèm tiếp.

Ui chao bỗng nhớ tới hiện tượng Nobel Toán xứ Mít. Có 1 cái gì thật là chua chát ở trong đó.

Mặt trái mề đay nổi bật, đè bẹp mặt phải, hẳn thế?

Djokovic felt 'like an animal'


"Un homme est passé"



Thơ mỗi ngày

Trận bão chót

Một số người bỏ đi
Một số khác uống, trong im lặng
Chỉ có những trận bão Tháng Tám gầm rú
[Mùa này bão biển thổi điên lên lục địa]
Như một tên điên la hét trên chiếc xe cứu thương.
Cánh lá đập vào má chúng ta.
Những chiếc lá cây alder mùi ngủ và dầu rơm
Bạn hãy lắng nghe, lắng nghe, lắng nghe.
Những mùa xuân mệt mỏi thở ở dưới mặt nước.
Bốn giờ sáng
Tia chớp cuối cùng, cô độc,
vẽ loằng ngoằng. thật lẹ, một cái gì đó lên bầu trời.
“Không”. Hay “Không bao giờ”.
Hay “Hãy can đảm, lửa chưa tắt”.

RECONSTRUCTION

The volcanoes, once so active,
are mostly quiet now, my friend says,
no way of telling us what they know.
And the dinosaurs, bone by bone,
may have been reconstructed,
but their stories, too, largely remain
untold, their skulls most likely full,
he says-like prehistoric black boxes –
of high-pitched, indecipherable screams.
All the theories are wrong
about what went wrong, my friend insists,
famous for being more interesting
than right. He says the volcanoes
helped the dinosaurs thrive
in the lowlands. On a tablecloth in ink
he re-creates the scene-a topography
of little volcanic disturbances
that kept Tyrannosaurus rex
and other big nuisances in check.
And then there was a turning point,
he says, a matter of vegetation
and scarcity and greed. An old story,
he calls it, as if simply affirming a fact-
the dinosaurs, when it came to food,
never knew how much was too much,
and given the size of their brains
kept doing a lot of almost forgivable
stupid things. But he's heard himself,
and seemingly amused is quick
to point out that forgiveness
wasn't even a concept yet, or a word,
still eons away from\
a certain slithering and the likes of us.

-Stephen Dunn
The New Yorker, July 11 & 18, 2011



Thủ Thiêm



Vợ Hổ