Vĩnh Biệt

La rose est sans pourquoi, fleurit parce qu'elle fleurit,
N'a souci d'elle-même, ne désire d'être vue.
Bông hồng thì chẳng tại sao, nở hoa bởi vì nở hoa
Chẳng lo lắng gì về mình, chẳng muốn ai nhìn thấy mình
Heidegger trích dẫn Angelus Silesius, trong
Nguyên lý của trí tuệ, Le Principe de raison

Like a bird, echo will answer me.
B.P [Boris Pasternak]

And the heart doesn't die when one thinks it should.
Czeslaw Milosz, "Elegy for N.N".

None bear grief like ours with fewer tears,
With a prouder or simpler gaze.
Akhmatova

Thư tình đem đọc lại,
Ôi ngày xưa, ngày xưa,
Phút ban đầu khờ dại,
Đâu biết gì gió mưa.
Quách Thoại

Mở giùm tôi cánh cửa này, tôi đập, và khóc ròng.
Ouvrez-moi cette porte où je frappe en pleurant.
Apollinaire




Lan Hương,
hay Bông Hồng Đen, hay Cô Bé, của Gấu
đã mất ngày 28.8.2005, tại Huê Kỳ,
hưởng dương 58 tuổi.
Cách tốt nhất tưởng niệm Cô, là,
xin mời độc giả Tin Văn đọc lại.
Tứ Tấu Túc viết về Lan Hương và Sài Gòn
Mi đâu có thương ta. Mi thương con bé con mười một tuổi,
là ta, từ đời thuở nào.
Và Hà Nội của mi, ở trong con bé đó!
Hà Nội Gấu
Anh không sợ chúng ta không thương yêu nhau,
mà chỉ sợ chúng ta thương yêu nhau nhiều quá.
Lần Cuối Sài Gòn
1965. Những ngày viết "Những ngày ở Sài-gòn". Thời gian xa cách làm những giọt nước chín mùi, biến thành những chữ. Cô bé đã lớn, đã bước vào những năm cuối cùng của bậc Trung Học. Đã có lần tham gia biểu tình, bãi khóa. Đã có người yêu đón đưa những lần tới lớp, những giờ tan trường. Đã bị bà Giám Hiệu ra thông báo cấm những trò có hại cho thanh danh nhà trường như vậy. Đã bãi học không phải để tham gia biểu tình, nhưng để đi chơi với người yêu. Lợi dụng thành phố đang trong cơn nhốn nháo, cả hai theo chiếc xe lên nghĩa trang Bắc Việt để thì thầm những lời yêu đương giữa những nấm mồ và lắng nghe những người đã chết kể về từng gốc cây ngọn cỏ.
Những Ngày Ở Sài Gòn
Niên học cuối của Lan Hương ở bậc trung học bắt đầu bằng những buổi sáng sớm giá lạnh xô đẩy trí nhớ tôi tìm lại Hà Nội....


Xin vĩnh biệt.
Gấu


*

Gấu, căn nhà ở hẻm Nguyễn Huỳnh Đức Phú Nhuận, chiếc solex ngày nào, và...

"Làm sao có thể quên được một người đã nói yêu mình, lần đầu tiên trong đời. Cái lần anh đón H. trên đường tới trường Gia Long, ngay lối vào vườn Tao Đàn, buổi sáng sớm sau bao năm trời xa cách, H. đã tự nhiên ngồi lên xe. Vậy là anh đã hiểu."

Thứ tình yêu đầy những passion mà anh có đó, em không có, hay thứ tình yêu gồm một phần ba là confiance, một phần ba là respect, một phần ba là "je ne sais quoi" , có lẽ, hình như em đã yêu anh như vậy..

Chàng nhớ lời nàng nói, khi phải trả lời tại sao nàng yêu chàng: "Tại vì anh yêu em nhiều quá." Tình yêu của nàng giống như một sự đáp ứng, một sự dội lại tình yêu của chàng. Một lần khác, nàng trả lời: "Tại vì anh hơn em mười một tuổi." Nàng tỏ vẻ tin cậy chàng, tin tưởng mối tình của chàng đối với nàng, tình yêu đồng nghĩa với sự tin cậy, tin tưởng, và kính trọng. Nàng là một cô gái thông minh, học giỏi, mới lớn lên, đứng ngập ngừng ở ngưỡng cửa đời sống, tò mò ngắm nghía đời sống, những người khác, thế giới, tò mò ngắm nghía xen lẫn chút e dè sợ sệt, và nàng hy vọng ở chàng, mong có chàng ở bên cạnh trong đoạn đường đầu tiên khó khăn, nguy hiểm, và đầy bất trắc đó, như vậy nàng sẽ yên tâm hơn.