Ghi
Dọn
I
1 2 3 4 5 6 7 8
II
1 2 3 4 5 6
|
Hà Nội không bỏ một
chữ.
Nhưng
giả như họ thiến vài chữ,
liệu NMG có chịu không?
Giả
như đám Hà Nội có tham
chiếu bài viết của NMG, Nhìn lại
những trang viết cũ, trong đó, ông so sánh đám hàng
thần lơ láo Miền Nam, những ngày sau 30 Tháng Tư, với đám quan lại thời
Tây Sơn,
trước họa Bắc Phương, và từ đó, suy ra "thâm ý" của NMG, cái cuộc giải
phóng Miền
Nam thì cũng cùng một dã tâm ăn cướp như của Mãn Thanh ngày nào, và từ
đó, bật
ra cái sự hào hùng của Nguyễn Huệ ra Bắc, thống nhất đất nước, lật
ngược căn cước
lịch sử Mít?
*
Ui chao, liệu NMG thực sự có
cái cao ngạo, có cái tham vọng ngất trời như thế chăng? Và nếu như thế,
cái sự
nhục nhã để cho VC sờ chim thì cũng chẳng thấm vào đâu so với Hàn Tín
ngày nào!
Viết
đến đây, Gấu lại nhớ những
ngày Trần Trường, Gấu may mắn làm sao có mặt, và cũng túc trực, chen
vai sát cánh
cùng đám biểu tình, bằng cách hàng ngày ngồi đánh cờ tướng ở một tiệm
cà phê
ngay kế bên tiệm Hi-Tech. Và, đọc Thảo Trường viết về người tù
binh nằm trong nôi. Bữa ghé NMG, hỏi đã đọc chưa, NMG gật gù, bảnh,
bảnh thật,
cả một cuộc biểu tình ghê gớm như thế, mà chỉ là “tuồng ảo hóa đã bầy
ra đấy”
trước cặp mắt ngây thơ của đứa con nít nằm trong nôi! [Đây là Gấu diễn
ý của
NMG, chứ thực tình, không nhớ đúng nguyên văn câu phán của ông]. Mấy
bữa sau gặp TT, kể,
bạn ta gật gù, ông NMG phán như thế, đến tai đám biểu tình, là bỏ mẹ
thằng này!
*
Trước 1975, Thảo
Trường thuộc
loại đàn anh của tôi. Anh có tên trong tờ Sáng Tạo, nhưng theo "một
nghĩa
nào đó", anh chẳng mắc mớ gì với chủ trương "đạp đổ", làm cách
mạng văn học của nhóm này. Cho tới giờ này, tôi vẫn không hiểu được tại
sao anh
có mặt "ở đó"?
Bởi
vì truyện ngắn của Thảo Trường
"hiền khô", lại không "mới". Cái cũ "nhất" ở anh,
là kỹ thuật truyện ngắn. Thứ truyện ngắn không nhắm vào tiểu sảo, không
mà mắt
người đọc với những kỹ thuật mượn từ độc thoại nội tâm, điện ảnh... vốn
rất
được ưa chuộng hồi đó, kể luôn cả chuyện, cho nhân vật tuôn ra đủ thứ
tư tưởng,
hoặc ăn nói theo kiểu ba phải (nghĩa là lạm dụng nghịch lý, ra cái điều
thông
thái: Đời chẳng đáng gì nhưng đâu có gì đáng (như) đời, la vie ne vaut
rien
mais rien ne vaut la vie, André Malraux).
Ngay
hồi đầu đọc anh, tôi đã ngạc nhiên,
anh cứ một mình đi một đường, an nhiên tự tại, thong dong mà viết.
Bây
giờ thì tôi hiểu. Với một
chút tếu, với chút thong dong tự tại, vậy là có thể qua được địa ngục.
Đá Mục
cho thấy điều này. Như thể Sáng Tạo hô hào lật đổ, là để chờ tới giai
đoạn
hậu-Sáng Tạo: giai đoạn Đá Mục.
Câu chuyện như chỉ
có hai nhân vật. Và ba
đoạn đời.
Người
ta có thể dựng một cuốn phim chỉ với
những tình tiết "đơn giản" như vậy: Tên một cuộc chiến (tại sao
không?)
Đoạn
đầu: Anh chuẩn uý mới ra
trường, trấn một đồn biên. Đệ tử, một anh lính truyền tin.
Đoạn
hai: Họ gặp lại nhau trong trại tù.
Đoạn
ba: Anh sĩ quan, sau 17 năm tù, tái ngộ
vợ con, và đệ tử tại xứ người.
Phải
luôn luôn nhớ rằng hãy quên đi tất cả
(Đá Mục).
Trận chiến diễn ra
trên đường Bolsa, thành
phố Westminster.
Một bên là Việt Cộng rất thủ đoạn nhưng có lực lượng cảnh binh sắc phục
đẹp và
oai phong nhất thế giới, trang bị bằng những khí cụ hiện đại tối tân
cũng nhất
thế giới, hộ tống. Một bên là dân di cư chạy loạn, nạn nhân của Việt
Cộng...
Mẹ
cháu cũng bị bắt trong
nhấp nháy.... Và cháu cũng bị bắt dẫn đi. Cháu vẫn nằm trong nôi....
Cháu trở
thành tù binh... Một thứ tù binh của hòa bình... Trận đánh cuối thế kỷ.
(Người
tù binh nằm trong
nôi).
"Có một bản thảo đưa
ông đem về mà
cũng đánh mất, đòi gửi tờ khác thì tôi gửi đây (Người tù binh nằm trong
nôi)...
tôi kèm thêm một ít trang bản thảo tập truyện sắp in, ông đọc đỡ buồn!
Tôi
không hiểu sao các ông lại không ở
"Saigon" này mà đi tuốt luốt sang mãi "Tây Ninh, Đồng Tháp"
xa xôi chi vậy để rồi thỉnh thoảng lại phải "về phép" tốn tiền tốn
sức. Sang "Saigon" này mà ở cho nó
tiện việc ra quán cà phê cà pháo mỗi ngày. Xin gửi lời kính thăm quí
bằng hữu ở
bên đó.
Nói
vậy chứ ở đây cũng chán
bỏ mẹ!"
Littile
Sài Gòn
*
Bây
giờ thì tôi hiểu. Với một
chút tếu, với chút thong dong tự tại, vậy là có thể qua được địa ngục.
Câu sau đây, cũng có thể áp dụng cho TT:
The
book was also written as
a treatise on the subject of survival. The tone had been set in
Solzhenitsyn's
first published masterpiece, One Day in the Life of Ivan Denisovich
(not
included in The Solzhenitsyn Reader). Unlike another genius writing in
this
genre, Varlam Shalamov (a kind of Russian Primo Levi), who had
exposed
the prison camp as an unmitigated hell where man is stripped of any
vestige of
humanity, Solzhenitsyn's narrative is a moral fable of the
condemned soul
seeking, in the grueling experience of prison life, the light of
spiritual rejuvenation. It gave hope.
The old days
Cuốn sách còn được viết như là một luận đề về
sự sống sót. Giọng văn thì đã có từ tuyệt phẩm đầu
tiên được xb, Một ngày (không
có trong ấn bản The Solz Reader).
Không giống một thiên tài khác cùng loại, Varlam Shalamov (một thứ
Primo Levi của Nga), ông này coi trại tù là địa ngục hết thuốc chữa,
nơi chất người kể như tiêu, giọng kể chuyện của Solz, là của một ngụ
ngôn đạo đức của một linh hồn bị kết tội tìm kiếm, bằng kinh nghiệm
nhọc nhằn của cuộc sống tù đầy, ánh sáng của sự tươi trẻ trở lại. Quần đảo Ngục tù trở thành một
cuốn best-seller trên toàn thế giới, cùng với hai cuốn trước đó, Tầng
Đầu và Khu Ung Thư, thuộc dòng bi kịch chính trị có tính truyền thống,
giọng văn và cách suy nghĩ của hai cuốn này không khác gì dòng văn
chương hiện thực xã hội chủ nghĩa chính thống, theo Shalamov. ...
Có lẽ đây là dịp để người Nga đọc nó, The
Solz Reader, từ viễn tượng lịch sử của chính họ.
*
Thành thử, những "phát giác", "những ám ảnh chiến tranh", trong "Miểng"
của TT, tiếng 'kêu thương chấp chới"... là 'phỉnh
nịnh' bạn ta cả đấy!
Từ 'phỉnh nịnh' này, Gấu mượn của Steiner, khi ông chửi mấy anh nâng bi
ông, là 'tản mạn'. Steiner giải thích: Suốt đời tôi, chỉ băn khoăn có
một điều, có hay không có Thượng Đế.
Sự tươi trẻ trở lại? Bạn đọc TT, cái đoạn anh tù lầm quả trứng bồi
dưỡng cho con heo nọc, là của em nữ quản giáo tặng cho anh, mà chẳng
thấy tuơi trẻ trở lại sao?
Cái con heo nọc của anh tù trong truyện Đá Mục của TT, mới đây thôi,
Gấu nhớ lại,
khi đọc NQL.
Ông này cũng có một con heo nọc chuyên phục vụ mấy bà vợ liệt sĩ, bộ
đội vào Nam chiến đấu.
Ghi chú về lưu vong
Error is the risk which
awaits the poet... Error means wandering, the inability to abide and
stay. For
where the wanderer is, the conditions of a definitive here and now are
lacking.... The wanderer's country is not truth, but exile; he lives
outside,
on the other side which is by no means a beyond, rather the contrary.
He
remains separated, where the deep of dissimulation, that elemental
obscurity
through which no way can be made and which because of that makes its
awful way
through him (Blanchot).
Sai sót là rủi ro đợi chờ nhà
thơ… Sai sót có nghĩa lang thang, không thể trụ lại ở một chỗ. Lang
thang có
nghĩa là, “cái ở đây, cái bây giờ chung quyết không thể có” [như Mít
nói, “tối
đâu là nhà, ngã đâu là giường” chăng?]…. Xứ sở của một kẻ lang thang
không phải
là sự thực mà là lưu vong….
Blanchot
Xứ sở của kẻ lang thang thì không
phải là sự thực mà là lưu vong: Tuyệt! NQT
When Saint-John Perse named
one of his poems Exile, Blanchot says, "he named the poetic condition
as
well... The poem is exile and the poet who belongs to it belongs to the
dissatisfaction of exile. He is always lost to himself, outside, far
from home;
he belongs to the foreign, the outside which knows no intimacy or
limit, and to
the separation which Holderlin names when in his madness he sees
rythm's
infinite space.
Khi Saint-John Perse đặt tên
một trong những bài thơ của ông là “Lưu vong”, Blanchot nói, “ông ta
đặt tên
cho thân phận thơ… Bài thơ là lưu vong, và nhà thơ, kẻ thuộc về bài
thơ, thuộc
về sự không thoải mái của lưu vong."
*
Xa quê, nhớ nhà.
Christine Brooke-Rose, trong
bài viết Exsul, được in trong cuốn Lưu Vong và Sáng Tạo [Exile and
Creativity,
nhà xb Duke University,
1998], kể về thời thơ ấu của bà, tại Brussels.
Được nuôi dưỡng trong khí hậu nhị-ngôn, Pháp-Anh, bà cứ nghĩ, exile là ex-ile, nghĩa là do chữ “đảo”, ile, tiếng
Pháp, mà ra. Bà chắc chắn như vậy, không phải vì Quần Đảo Anh, là chốn
bà con
họ hàng nơi thường xuyên lui tới của bà, nhưng còn vì, đối với một đứa
trẻ,
những hòn đảo thật diệu kỳ: nào là Đảo Kho Tàng, Đảo Lỗ-bình-sơn, miền
đất
không bao giờ-không bao giờ của Peter Pan (Peter Pan’s never-never
land)... Lưu
vong như thế có nghĩa là một ốc đảo cô đơn, một nơi chốn mà đứa trẻ,
với cuốn
sách, tập làm quen với nỗi cô đơn, thèm được ở mãi trong đó, và sẽ hết
sức bực
dọc nếu bị đuổi ra...
Nhưng không phải vậy.
Exile (La-tinh exilium, trước đó exsilium;
exul,
exsul, một người bị bỏ, bị biếm), từ lâu vốn được coi như liên hệ với
solum,
đất (soil), nhưng bây giờ (coi tự điển La-tinh, E.A. Andrews biên soạn,
nhà xb
Harper, 1987), gốc rễ của nó là sal, tiếng Sankrit sar (đi, to go), L.
saline/saltare; và L. exsilio có nghĩa
là ‘nhẩy lên’ (spring from). Nhưng sau đó, trong tiếng Pháp Cổ, exilier hay essilier có nghĩa là ‘to ravage’, ‘to
devastate’, dây mơ rễ má của nó còn nhận thấy qua từ exterminate, nghĩa
đen là
‘vượt quá biên cương, bờ luỹ’.
Thành thử ngoài nỗi
đau khổ
vì bị biếm, còn chuyện lao tới một cuộc đời mới, vượt ra khỏi những lũy
tre
làng thân quen (vượt ra khỏi những biên cương của một cái đảo tự mình
tạo ra
cho chính mình). Thí dụ như, “Ý đại lợi, thiên đàng của lưu đầy”,
Shelly viết,
năm 1818.
Đây
là nghĩa “đẹp” của nó.
Còn
nghĩa ‘đau thương’ thê
thảm của nó, thì có, thí dụ như, lời nói
chót của Đức Giáo Hoàng Gregory VII: “Tôi yêu sự chính trực, điều phải,
thù
ghét sự bất công, cho nên tôi phải chết trong lưu đầy.”
Vẫn
theo tác giả, ngày nay,
không một nhà văn nào thực sự xứng đáng là một lưu đầy xứ người, so với
những
chính trị gia. Nhưng bởi vì là nhà văn, nên họ thường đưa ra được nhiều
vấn nạn
hơn là những khuôn mặt chính trị. Và được kể là những khuôn mặt chính
trị, theo
tác giả, có những thường nhân, thí dụ như một người nướng bánh, một ông
thợ
mộc...
Như
đoạn viết trên cho thấy,
ngày nay, nhà văn thua nhà chính trị, nếu nói về lưu vong. Những nhà
văn đi về
cùng một nghĩa như nhau, lại càng thua những nhà chính trị, nhất là
những ông,
sau khi cho in sách một cách rất ư là tự do, bèn đưa sách về nhà để xin
được
kiểm duyệt.
Thành
thử, nhà văn thua
thường dân xa, bởi vì thường dân, vẫn còn coi họ là lưu vong, hơn cả
nhà văn,
như trong bài viết trên cho thấy.
Tôi
đã hân hạnh được quen một
ông, một vị bác sĩ. Ông già của ông, ở Việt Nam, nằm hấp hối ở bệnh
viện. Ông
về, suốt thời gian, ở bên giường bệnh của ông cụ, ở bệnh viện, sau đó,
ở bên
quan tài của ông cụ, khi ông cụ mất. Đưa ông cụ về với đất, là ông đi
trở ra
ngoài này liền. Ông nói, tôi muốn làm khác đi, cũng không được.
Theo tôi, ông bạn
của tôi được
hưởng cả hai cái sướng, của cả hai câu ở trên, một, “Ý đại lợi, thiên
đàng của
lưu đầy”, của Shelly viết, năm 1818, và một, “Tôi yêu sự chính trực,
điều phải,
thù ghét sự bất công, cho nên tôi phải chết trong lưu đầy”.
Đọc
mấy bài viết về lưu vong hải ngoại, trong có một số, là bài "trả
bài," sau khi lấy tiền của Mẽo, mới tá hoả ra rằng thì là, mấy ông bà
này
hiểu cái nghĩa của chữ lưu vong buồn cười quá, theo kiểu đơn giản, đúng
ý nhà nước,
bây giờ, ai cũng mò về, đâu còn lưu vong nữa!
Càng
nghĩ, càng thấm anh chàng Kiệt, của Một
Chủ Nhật Khác, của TTT. Vào những
ngày Bình Long khói lửa, hòa đàm Paris như thế đó, mà tác giả đã tưởng
tượng ra
được một anh chàng du học, bỏ về, để chết một cái chết lãng nhách trên
quê
hương của mình.
Kiệt
làm Gấu nhớ đến ông Nhàn,
sếp cũ của Gấu, chủ nhà xb Vàng Son, hưởng ứng chiến dịch Kinh Tế Mới,
bỏ Sài Gòn
về làm rẫy, sáng sớm đi làm bị du kích kêu, nghễnh ngãng không nghe
được, thế là
đòm một phát. Kiệt thì bị quốc gia lầm là VC.
Không phải niềm vui
lớn
Cái
vụ
mấy anh VC nằm vùng khăng
khăng nói không với ‘phản tỉnh’, cố đấm ăn xôi, cố ôm hào quang những
chuyến ra
đi, lên rừng, vô bưng, mần Cách Mạng… làm Gấu nhớ tới Grass, và cái cú
‘phản tỉnh’
của ông, và những dòng ‘tình cờ đọc lại’, sau đây:
The
denial of true reflection
Modern
moralists live in an
experience vacuum; Günter Grass's idea of honour is beyond them
'Günter
Grass has lived
through his mistakes, better than most of us would have done.'
Without
ethics man has no
future.
This is to say
mankind without
them cannot be itself. Ethics determine choices and actions and suggest
difficult priorities. They have nothing to do, however, with judging
the
actions of others. Such judgments are the prerogative of (often
self-proclaimed) moralists. In ethics there is a humility;
moralists are
usually righteous.
Nguồn
Nhà
văn Nobel
người Đức, Guenter Grass lên TV trả lời vụ đã từng
phục vụ SS. Ông nói, "những người chỉ trích muốn tôi biến thành 'không
người' [unperson]. Tôi bị kéo vô SS, nhưng chưa từng làm hại ai, chưa
phạm tội ác nào, và luôn mong có ngày nói dài về nó. Thí dụ cuốn này.
Tôi đã mất ba năm với nó." "Ai muốn phán đoán xin cứ việc" Nguồn
Vụ
việc Grass
hung hăng con bọ
xít, tình nguyện vô Thành Đoàn Nazi, khi mới 17 tuổi, có gì rất hơi bị
tương tự mấy ông VC trích máu ngón tay viết huyết tâm thư dâng Đảng,
tình nguyện vào chiến trường Miền Nam. Trường hợp của Grass đang om
xòm, trên tờ Guardian, chẳng hạn. Một ông phán, mấy ông đạo đức gia
hiện đại sống cái kinh nghiệm rỗng; ý tưởng của Grass về danh dự vượt
quá họ. Nguồn
Người
Kinh Tế
19 Tháng Tám, 2006:
Kỷ
niệm Một Mùa Thu Năm Qua
Cách Mạng Tiến Ra bằng cú tự thú trước bình minh như thế
này thì đâu có thua gì Văn Cao nhà mình, viết di chúc trước
lịch sử, tại sao tớ viết Tiến Quân Ca?
"Mười
năm trước đây, tự thú kiểu này là tàn
đời. Bi giờ người ta có vẻ tha thứ hơn". Gấu lại nghe ra giọng NMG, tác
giả của "nỗi buồn nhất trong đời
viết văn": Viết Tạp Ghi như của ông, trước đây, là toi mạng
với tụi nó rồi !
Cái tít, "Thêm một người hùng đi đoong", hay thiệt.
Nhưng chưa hay bằng
câu này: "Một cách nào đó Grass được hưởng lợi từ sự chuyển biến, ngay
ở trong cách suy nghĩ của ông."
Liệu Gấu, y chang?
Bữa
trước, có nhắc tới một
truyện ngắn của Thế Lữ, nhân cú của bậc thầy của NMG, khi viết
Sông Côn Mùa Lũ.
Nay đã tìm ra
nguyên tác.
Thảo
nào, Nguyễn Huệ của NHT, ra Bắc, lại hành động thô bạo đến như
thế: Ấy là cũng chỉ mong một sự cứu rỗi!
-Quân
đâu, hãy nhét "cái món đó" vô miệng thằng chả cho ta!
Nhắc
đến ông, có ông liền.
- "Tuổi 20 yêu dấu" và
bây giờ là “Tiểu long nữ” - những cuốn tiểu
thuyết không thực sự có được chiều sâu như những tác phẩm trước đây của
ông. Ông nghĩ gì nếu những cuốn sách này ra đời sẽ khiến cho những
người yêu mến Nguyễn Huy Thiệp thất vọng?
-
Như tôi đã nói, cuốn sách viết ra chỉ nhằm mua vui
và kiếm tiền. Thú thực, lúc đầu tôi cũng có chút ngượng ngùng, không
định ký tên vào cuốn sách. Tôi biết, Tiểu long nữ có thể
khiến nhiều người thất vọng về tôi, nhưng con người ta cũng phải có mặt
này mặt nọ, không thể cứ đứng mãi trên đỉnh cao như thế được, mệt mỏi
lắm.
Nguồn
Vừa
mệt mỏi lắm, vừa hơi bị chóng mặt.
*
Nhưng
biết đâu đấy, 'bạn văn VC' của Gấu, đang đóng vai hề, như Manea
diễn tả, ngay dưới đây?
Nhà
văn - Thứ lương tâm đồng loại có thể tin tưởng
Nghệ
sĩ không thể
nào "dignify", ["vinh danh"], ông nhà nước, ngay cả trong cái chuyện
chống đối nó, nhưng bằng nghi lễ rềnh ràng, bằng thái độ nghiêm trang,
solemn fashion. Làm như thế là hơi bị nghiêm trọng hoá vấn đề, khiến
xẩy ra phản ứng ngược: Làm tăng thêm uy quyền cho lũ bọ, thừa nhận đám
bọ này quả là có quyền cai trị đất nước, [thus acknowledging that
authority].
Gấu,
nhà văn
MY IDEAL
My ideal of virtue: those who served the cause of the mind and
preserved that passion beyond eighty and to the end.
Milosz: Chó Bên Đường
[Lý tưởng về đạo hạnh của tôi là, làm sao phục vụ
nghĩa cả,
dai như đỉa, đến tận già, cho đến khi thở hắt ra.]
Cái tởm
nhất, của mấy ông
cách mạng, và cách mạng nửa mùa,
theo Gấu, là, mấy ông này, sau khi thất bại với lý tưởng lớn, về già,
đâm ra hơi bị thèm làm nhà văn.
Lần
Gấu nghe ông Víp Va Ka
[VVK] phán, "chúng ta" nhìn vầng trán mấy em
nhi đồng, cháu ngoan Bác Hồ thấy tương lai của đất nước, Gấu hoảng quá,
thôi bỏ mẹ rồi, thằng chả lại tính tranh nghề của mình!
Còn một cái tởm nữa, ở mấy ông cách mạng một nửa, là, sau này, mấy ông
phản tỉnh, chửi VC chẳng thua gì... Gấu, sợ còn hơn, nhưng chưa hề có
anh nào "phản tỉnh", theo kiểu của Grass, tự chửi mình, mấy thằng trích
máu thì dễ hiểu rồi, vì Đảng bịt mắt tụi nó, nhưng một thằng 'bảnh' như
mình, sống ở 'thiên đường' mà sao chẳng nhận ra? Đây là Gấu muốn nói
tới mấy ông 'nhẩy toán' sau vụ Mậu Thân bị lộ mặt chuột, không phải đám
thiên tả ở hải ngoại.
Quái đản hơn nữa, cái đám được hưởng ơn mưa móc của chính quyền Miền
Nam, khi cho phép chúng chạy trốn cuộc chiến, tụi hủi này chửi Miền Nam
mới
hơi bị
dữ làm
sao!
Trong những tay ăn phải bả Cộng Sản nhưng chẳng những phản tỉnh, mà còn
chửi toáng lên, testify, đó là Ignazio Silone. Ông này phải coi
là một trùm CS thì mới đúng. Trùm CS, trùm nhà văn CS luôn, bởi vì đã
từng là đại biểu tham dự hội nghị Thành Đoàn, và cuốn tiểu thuyết của
ông
Fontamara đưa ông lên đến
tận đỉnh cao của đỉnh cao văn học CS.
Chuyện
xảy ra
trong một cuộc động đất. Bà mẹ của ông bị chôn sống, chỉ ló có một cánh
tay ra ngoài. Ông chú của ông, một người mà trước đó, luôn luôn là một
mẫu mực đạo đức trong gia đình, đã cuỗm sạch của cải tiền bạc mà bà mẹ
ông dành dụm được. Chứng kiến sự tởm lợm đó, ông gia nhập Đảng Cộng
Sản, và suốt đời nhìn thấy tiền bạc là muốn mửa.
Milosz coi đây là một trong những người bạn Ý lớn lao nhất mà ông đã
từng gặp: Ông ta đối với tôi là tượng trưng của lẽ phải trong mọi tình
huống, và không hề có chuyện mặc cả [uncompromising].
Silone
đã thực hiện một cú ngoạn mục là rời Đảng [famously left the Party], và
nói về nó: "Cái chuyện vờ mục đích cho phương tiện, chấp nhận hy sinh
vì Đảng, do cần thiết của lịch sử, ba trò này, theo tôi, là một thảm
họa. Và con đường đi ra của tôi [My "way out"] đã dẫn tôi tới trại tập
trung cải tạo."
Milosz cho biết, Silone hoàn toàn ý
thức được, mọi chuyện gì sẽ xẩy ra cho ông, sau khi iả vào mặt Đảng CS.
|