*
Jen's sister

Của ngày đã mất
Nguyễn Ngọc Tư
Khen NNT thì cũng như khen Bác!
Nhưng, cho dù "Miền Nam ở trong trái tim tui", Bác sức mấy mà biết đến những câu ca dao như sau đây?
Phụ mẫu đánh em quặt què quặt quại. Treo em lên tại nhánh bần. Rủi mà đứt dây rớt xuống em cũng lần theo anh…


Đặng Tiến
đọc
Nguyễn Xuân Thiệp

Note:
NXT làm thơ từ lâu, từ trước 1975. Nhưng chỉ đến khi anh đi tù, và khi Đặng Tiến đọc thơ anh, thì anh mới được thường nhân chúng ta biết đến.
Đó là sự thực. Holderlin, phán, chỉ có hiểm nguy, mới mong cứu chuộc, là vậy. (1)
Ngay cả Thanh Tâm Tuyền, nổi tiếng như thế, nhưng để cho thường nhân biết đến ông, thì cũng phải đợi đến những dòng trong Thơ Ở Đâu Xa.
Đành phải cám ơn VC một phát!
Và trân trọng giới thiệu Nguyễn Xuân Thiệp, qua Đặng Tiến.
NQT
(1) But where there is danger, there grows also what saves: Nhưng ở đâu có hiểm nguy, ở đó chồi cứu chuộc nẩy lên. Horderlin.
Đây chính là cái thiếu nhất, của dòng văn XHCN, cứ "đường ra trận mùa này đẹp lắm", thì làm sao có hiểm nguy, nguy nàn?
Văn chương lẫm liệt một thời, thì mong chi cứu chuộc?
Nhân nói đến lẫm liệt một thời, lèm bèm thêm một tí về Nguyễn Khải. Trong số những bài viết của ông,  bài của tay thi sĩ trẻ Lê Thiếu Nhơn lại cho chúng ta biết nhiều nhất về Nguyễn Khải, theo Gấu.

Nhật Ký Anne Frank

Đọc muộn thơ bạn
Tôi Cùng Gió Mùa


Gấu đọc thơ Hoàng Hưng
Câu thơ "Muời năm còn quen ngồi một mình trong bóng tối" làm nhớ một chi tiết về một nhà thơ trong nhóm Nhân Văn, [không nhớ là ai, NMG có nhắc tới trong một số Văn Học], ông quen ngồi một mình đến nỗi bóng in lên tường, thành một cái vệt, thời gian không làm sao xóa mờ.
Nếu như thế, một người quen ngồi một mình trong bóng tối, cái bóng của người đó in lên tường mới khủng khiếp làm sao. Không ai có thể nhìn thấy nó, để mà hỏi thử, thời gian, khi nào xoá mờ!
Người Tù
*
Giọng kể của Solz là một thứ đạo đức kinh của một linh hồn bị đọa đầy tìm mong sự cứu cuộc, mặc khải, tái sinh, "trẻ mãi không già". (1)
Nó đem đến hy vọng.
(1) Đọc văn chưa thấy già, cho dù, nghe nói, sắp xuống lỗ. [Đa tạ. NQT]


Có những anh vai mỏng gánh trách nhiệm quá lớn, không biết sợ, cứ thấy ổn cả. Hạ cánh an toàn là câu mất dạy. Phải nhớ Khang Hy: "Việc vừa xong thì họa cũng vừa xong".
Nguyễn Khải: Nguồn
Tuyệt. Đúng là, đoạn trường ai có qua cầu mới hay. Tuy nhiên, áp dụng vào thực tế Việt Nam, sau ngày 30 Tháng Tư 1975, câu của Khang Hy có lẽ phải đổi lại:
"Việc vừa xong, thì họa bèn bắt đầu"
Hạ cánh an toàn là câu mất dậy! Tuyệt, tuyệt!
Nhưng phải thêm câu này nữa thì mới càng ra cái chất yankee mũi tẹt:
Hy sinh đời bố, củng cố đời con!
Nếu câu Hạ cánh an toàn mất dậy, thì câu Hy sinh đời bố củng cố đời con, đại mất dậy.
Nhưng liệu có thể coi cả một, hay hai, thế hệ chống Mỹ cứu nước, hy sinh, là cũng được hiểu theo nghĩa đó?
NQT


Camus @ Combat
Writing 1944-1947
Edited by Jacqueline Lévi-Valensi
With a foreword by David Carroll
Thế kỷ hai mươi của chúng ta là thế kỷ của sự sợ hãi... Chúng ta sống trong hoảng loạn.
Albert Camus, Thế kỷ của Sợ hãi (Chiến đấu, Tháng 11, 19, 1946)
Tôi luôn tin rằng, nếu những người đặt để niềm hy vọng của mình vào phận người, mà khùng, thì, những người nản lòng trước những biến động, là những kẻ hèn nhát. Từ đó suy ra, chỉ có mỗi một lựa chọn xứng đáng: Đánh cược mọi thứ,với niềm tin rằng, sau cùng, những con chữ, lời nói, thì mạnh hơn là những viên đạn.
Albert Camus: "Toward Dialogue" (Combat, Nov 30, 1946)
VC đâu có thua gì Camus: Tiếng hát át tiếng bom!

Sorry!

There is a political fashion for easy apologies but forgiveness comes only from genuine dialogue.
Có một kiểu thời trang chính trị, dành cho những lời xin lỗi dễ dàng, nhưng tha thứ chỉ có đến với chúng ta từ con đường ‘hội luận thứ thiệt”.

Trên đây là cái tít bài điểm cuốn “Tha thứ”, tác giả Charles Griswold, của Roger Scruton trên tờ TLS số 14 Tháng Chạp 2007.
Tha thứ nghĩa là gì? Và làm cái chuyện đó, có tốt không? Nó có đỡ đần cho chúng ta, khi cho, hay nhận? Liệu có ai, nhân danh ai đó, ban cho ai đó, tha thứ, hay là nó luôn luôn đến từ nạn nhân? Và liệu, luôn luôn [phải] có nạn nhân?
Griswold khẳng định, tha thứ gồm hai tiến trình. Hai người, một gây, một chịu tổn thương, phải giải quyết với nhau, về nỗi đau thương này. Cùng lúc, cả hai phải tu tập cái nhân chi sơ tính bản thiện ở trong mỗi con người  sao cho mỹ mãn.
Đạo hạnh, virtue, theo ông, mới là mục tiêu của sự giáo dục về lương tâm, đạo đức. Và đẩy tới một mức nào đó, tha thứ là điều có thể học được và dậy được [forgiveness can be learned and taught].
Nhưng, vẫn theo ông, có một số điều sẽ luôn luôn không bị hay được tha thứ, và nếu như thế, trong mọi hoàn cảnh, mọi sắc thái, tha thứ không có nghĩa là vờ, quên, hay lắc đầu quay mặt, đành chịu thua, thất bại.