*


Giới Thiệu I

II
Red Alert
Trường Sơn Đông
Trịnh Công Sơn par
VNQD

Anti -Poets
Độc ẩm cuối năm
Của ngày đã mất



Nghĩ    

Thứ Sáu, 09/11/2007, 07:20 (GMT+7)

 

Báo động đỏ về lương tâm xã hội

TT - Mấy hôm nay dư luận xôn xao vì tin một cô gái ở ngay giữa thủ đô Hà Nội bị một đôi vợ chồng độc ác hành hạ ...

Họ hành hạ bằng những nhục hình man rợ nhất suốt 14 năm trời, mãi đến bây giờ mới được phát hiện và được cứu. Chi tiết thì nhiều báo đã đăng rồi, và các cơ quan pháp luật cũng bắt đầu vào cuộc - một cách rất muộn màng!

Nhưng ở đây, theo tôi, có một khía cạnh thậm chí còn đáng sợ hơn tất cả tội ác cụ thể đã được tiết lộ. Đấy là sự tê liệt hầu như hoàn toàn của cái cộng đồng xã hội ở quanh đó trước tội ác trắng trợn và tày đình kia.

Mà là tội ác của ai? Chỉ của một cặp vợ chồng như hai con dã thú, nhơn nhơn sống và “ăn thịt người” ngay giữa Hà Nội! Mọi người xa gần quanh đó đều biết, biết suốt 14 năm, biết khá tường tận, đến tổ dân phố, tổ phụ nữ, và chắc chắn còn bao nhiêu tổ chức được gọi là các tổ chức chính trị trong hệ thống hùng mạnh của chúng ta, có thể cả chính quyền, công an nữa, cũng đều biết.

Thế nhưng tuyệt đối chưa ai lên tiếng, chưa ai động tay động chân, chưa ai dám đứng lên bảo vệ một cô gái yếu đuối, để mặc cho cô tuyệt đối cô đơn như một con thú non tơ lạc và bị xé thịt giữa rừng hoang.

Không ai dám lên tiếng, dám bênh vực cả vì “chẳng dại gì dây vào mà liên lụy”. Các tổ chức chính trị xã hội biết nhưng không hành động, một tiếng nói phản đối ít ỏi cũng không, vì cái lý do tuyệt vời: “Cô ấy có phải là thành viên của đoàn thể chúng tôi đâu! Chúng tôi không có trách nhiệm!”.

Nguyễn Thị Bình, 21 tuổi, quê ở Vĩnh Tường, Vĩnh Phúc, cô gái bị đôi vợ chồng độc ác hành hạ bằng những nhục hình man rợ nhất suốt 14 năm trời  - Ảnh: M.Q.

Cho đến khi có một bà cụ đơn độc, chất phác, dũng cảm một cách khiêm nhường và hồn hậu, và tuyệt không có một chút chức quyền, chức danh gì, lén lút cứu cô!

Biết nói thế nào nữa đây? Xã hội chúng ta, mà là cộng đồng ở chính giữa thủ đô văn hiến và nổi tiếng văn minh, từng là “lương tâm” của thiên hạ, nay đã đến mức thế này rồi sao? Nếu quả như thế thì thật đã đến độ vô cùng kinh hoàng. Tê liệt hết cả và hoàn toàn rồi sao? Vì sao mà đến nông nỗi không còn chút sức đề kháng nào như thế này?

Tôi cho rằng đây là một vụ báo động đỏ về lương tâm xã hội, trăm ngàn lần còn nghiêm trọng hơn là chuyện lương tâm của đôi ba con người cụ thể nào đó. Bởi cái ác, kẻ ác thì thời nào, nơi nào cũng có. Nhưng khi xã hội đã khiếp nhược đến thản nhiên, dửng dưng, im lặng quay mặt đi trước cái ác thì không còn là vấn đề của từng người nữa rồi!

Nguyên Ngọc