*

Nguyễn Quốc Trụ
Sinh 16 tháng Tám, 1937
tại Kinh Môn, Hải Dương.
Quê Sơn Tây (Bắc Việt).
Vào Nam 1954.
Học Nguyễn Trãi (Hà-nội),
Chu Văn An, Văn Khoa
(Sài-gòn).
Trước 1975 công chức
Bưu Điện (Sài-gòn).
Tái định cư năm 1994 tại Canada.


Tác phẩm đã xuất bản:
Những ngày ở Sài-gòn
Tập Truyện
[1970, Đêm Trắng,
 Huỳnh Phan Anh chủ trương]
Lần cuối, Sài-gòn
Thơ, Truyện, Tạp luận
[Văn Mới, Cali. 1998]
Nơi Người Chết Mỉm Cười
Tạp Ghi
[Văn Mới, 1999]

Nơi dòng sông
chảy về phiá Nam
[Sài Gòn Nhỏ, 2004]
Viết chung
với Thảo Trần
Chân Dung Văn Học
[Văn Mới, 2005]

Bản quyền thuộc
Tin Văn và tác giả.
Trích đăng, vô vụ lợi,
liên lạc
email
Cần ghi rõ xuất xứ
[nguồn] khi sử dụng.


Links
Văn
Art2all
Ý Kiến
Quán Gió
Việt Báo
Talawas
VN Express
Guardian

Hồ Biểu Chánh

Chess

Trang & Bài đặc biệt

  Hiện tượng Trâm Thạc
&
Bài vở liên hệ

Thư Tín

*
Lô cốt trên đê làng
Thanh Trì, Sơn Tây

*
Golden Bridge
August, 2004

Alexa Ranking
81,253









 


*

Sau nhật ký của Anne Frank, đây là cái nhìn của một đứa trẻ về Lò Thiêu làm xúc động độc giả. Cuốn "Những Đoạn Rời" mỏng, chỉ 150 trang, nhưng đúng là một chứng liệu khủng khiếp của một người căn cước tả tơi, ngay cả trước khi có cơ hội là một đứa trẻ.
Tuồng Ảo Hóa Đã Bầy Ra Đấy


Yet any projection of Anne Frank as a contemporary figure is an unholy speculation: it tampers with history, with reality, with deadly truth.
Cynthia Ozick: Who Owns Anne Frank? [Ai sở hữu Anne Frank?]
Mọi phóng chiếu Anne Frank, như một hình tượng đương thời đều là trò đầu cơ khốn nạn của đám tà ma ác quỉ. Bởi làm thế là đụng chạm tới lịch sử, tới thực tại, tới chân lý chết người].


Vụ án" PD

Chiến Dịch

Kiệt vừa đặt chân vào trong hành lang sâu hoắm bít bùng như một đường hầm đã nghe văng vẳng tiếng nhạc từ phòng Nghiêm. Anh chàng có thói quen mở nhạc lúc làm việc. Nghiêm thu thập trong hai năm học ở Mỹ được một bộ băng nhạc quý. Những khúc nhạc vẳng trong trại binh buổi tối đã dẫn dụ Kiệt tới phòng Nghiêm gõ cửa làm quen.

Vừa thoát cơn huyễn hoặc của bóng lửa trên núi, Kiệt lại bị xô ngụp vào cơn huyễn hoặc của những âm thanh thân thiết.

Như đứng lạc giữa tòa nhà bí ẩn, ma quái, Kiệt lóng tai nghe Hòa Tấu Khúc Số 5. Những hòa tấu khúc của Beethoven Kiệt đều đã nghe nhiều lần đến độ thuộc lòng có thể hát theo từng đoạn. Đẩy cánh cửa khép hờ vào phòng, nằm trên giường Nghiêm, trong khi bạn cắm cúi ở bàn viết, Kiệt buông mặc cho khúc nhạc chiếm ngự.

Một Chủ Nhật Khác 1 2 3

Cá Rô Cây và Nước Mắm Lá Chuối
Chuyến đi thăm Paris, vào cuối thiên niên kỷ, và cùng với nó, là chuyến đi thăm nước Đức, đất nước đẻ ra Lò Thiêu, đã quyết định chuyện trở lại đất Bắc sau hơn nửa thế kỷ xa cách, hành lý mang theo là một số kỷ niệm vẫn còn sót lại ở Hai Lúa, những kỷ niệm tưởng thằng em trai đã mất đã mang theo đi giùm, nhưng không thể, và đành phải mang về, trong đó, có mùi nước mắm lá chuối, mùi sống sít của một con ốc nhồi, nổi lửa ngay bờ ao, sau khi tóm được nó, ẩn dưới một cánh bèo, của một củ khoai lang đào trộm ngoài đồng, rửa nước rãnh kế bên, ăn vội ăn vàng, ăn ngấu ăn nghiến để đừng ai nhìn thấy, đừng ai bắt gặp.

Đáp lời VHQ
Lần gặp VHQ cũng là lúc anh đang dọn nhà, rời Tiểu Sàigòn đi San Jose. Anh nói, tao bỏ luôn tủ sách, mày có muốn lấy cuốn nào thì cứ việc.
Tôi nói, sách của ông tôi đâu đọc được. Nhưng nói thì nói, vẫn tới. Và khuân về nhà cũng khá bộn. Anh chọc quê, sao nói, không đọc được.

Thật sự mà nói, không đọc được thật. Bởi vì anh chuyên đọc những tác giả mà chẳng bao giờ tôi đọc, và đây là một mảng thật thiếu vắng trong cõi văn, nếu như có, của Hai Lúa. HL chưa hề có, hạnh phúc lớn, diễn tả cảnh trai gái âu yếm nhau, chay cũng không, mặn lại càng không! Nhưng đây là sở trường của VHQ. Sách anh đọc, là cũng nằm trong cõi huê tình này!

Như đã kể, tập truyện của anh, trong có truyện Cháo Rắn, tôi cho một cô gái mượn đọc. Cô này cũng trên ba mươi, có chồng, có con, nhưng hai vợ chồng nghe nói, đã ly dị.
Tôi hỏi, liệu ngoài đời, có một người đàn bà giống như cái bà ở trong Cháo Rắn?
Mặt cô gái ửng đỏ, mắt cô trở nên mơ màng, và trả lời, nghe như tiếng gió thoảng bên tai:
-Có đấy.
Ôi chao, có đấy!
*
Như tôi còn nhớ được về nó, Cháo Rắn là câu chuyện một anh sĩ quan trẻ độc thân, chưa từng nghĩ đến chuyện lấy vợ. Anh quen một cặp vợ chồng lớn tuổi hơn, và trở thành một đứa em kết nghĩa của họ.
Bà vợ thạo đời, thạo chuyện giao thiệp bên ngoài xã hội. Đúng một thứ mệnh phụ phu nhân. Ông chồng thuộc loại thật thà chất phác.

Bà chị ông em đi ra ngoài ăn vụng. Lần đầu tiên. Anh chàng thanh niên mới lớn này, chắc chắn đã từng đánh dư trăm trận, từng trải như thế, nhưng đâu biết chỗ nào khác, và đâu có chỗ nào khác, thế là bèn dẫn bà chị tới khách sạn, nơi mà anh vẫn thường quần thảo với.... bướm. HL thật khó, và biết rằng, chẳng thể nào có tài, để tả ra được cái cảnh ông em đưa bà chị vào khách sạn, xấu hổ giùm, và còn lo ngay ngáy, lỡ bà chị tát cho một cái, tại sao những chỗ dơ dáy như thế này em lại đưa chị tới?
Bà thản nhiên vô, như đã từng tới đó nhiều lần!

*
VHQ & Hai Lúa & Hồ Thành Đức
@
NMG's [Tiểu Sài Gòn 1998]
Ở đây, không có chuyện nói xấu các bà các cô. Không có tí lên giọng đạo đức, trong cách kể của VHQ. Cụm từ "như đã từng tới đây nhiều lần" của Hai Lúa, tả không đúng tâm trạng của người đàn bà. Có thể, bà chưa từng tới một chỗ như thế. Nhưng rõ ràng là, bà ứng phó rất nhanh, nhập vai rất nhanh. Tôi nói bà thạo đời, thạo giao thiệp, là còn theo nghĩa này. Bà biết, ông em đang tìm chỗ để "trải đệm", đánh lớn, theo thuật ngữ của Tú Lé, tức Ngọc Thứ Lang, người dịch Bố Già, và bà ngầm đồng ý, chỗ nào cũng được em ạ, chị chỉ cần có... em!
Liệu đó là tâm trạng của bà? Hai Lúa chịu thua, chỉ đoán mò!

Cho Hai Lúa tôi bỏ qua đoạn này, và nhảy qua một trường hợp khác, khác hẳn trường hợp trên.

Một lần, Hai Lúa đọc, về nhà văn nữ hàng đầu trên thế giới, Virgina Woolf, hình như là một cuốn có tính tiểu sử, hay là tự thuật, kể lại, hồi còn nhỏ xíu, bà bị mấy thằng anh em bà con mò mẫm. Bà viết, tuy còn nhỏ xíu, nhưng tôi cảm thấy rõ ràng là tôi đang bị làm nhục, rằng cái việc làm đó của giống khác phái kia, là không thể chấp nhận được. Trong tôi, là tất cả những người đàn bà cùng lên tiếng, vì bị làm nhục. Tất cả đàn bà, từ cái ngày có bà Eva cho tới mãi mãi sau này, khi còn có người đàn bà, tất cả họ, ở trong tôi, cùng lên tiếng, nói, không được!

Cảnh trên đây, trong Cháo Rắn, là một khiá cạnh, khác, một tâm lý, khác, của cùng một người đàn bà.