|
- Bộ Lạc Wagner: Nhạc hùng tráng,
Người chán ngán
-
Người Kinh Tế, số 8 Tháng Chín, 2007, đọc The
Wagner Clan, của Jonathan Carrr. Nhà xb Faber and Faber, 409
trang.
Khó mà kiếm ra nổi một thế gia vọng tộc, xứng đáng
là địch thủ của 4 triều đại Wagner. Một sử thi gia đình, trong nghệ
thuật, trong làm ăn, và trong chính trị, những đỉnh cao quyền lực và
vinh quang, và sự sụp đổ không thể nào tránh, của nó.
Câu chuyện về bộ lạc Wagner, do Carr kể lại, thì
thực là khủng khiếp, và, thật may mắn cho độc giả, tác giả không bị nản
lòng , hay tởm lợm, vì cái ác ở trong đó, ông viết: Bộ lạc Wagner được
thừa hưởng một di sản hào hùng, vinh quang nhất mực, nhưng tẩm đầy độc
dược.
Hào hùng, đỉnh cao thời đại, bước ngoặt lịch sử, nếu
Nazi có Wagner, thì Yankee mũi tẹt cũng có Đường ra trận mùa này đẹp
lắm!
Đúng là tẩu hỏa nhập ma, nhìn đâu cũng thấy VC!
*
USA:...continuing to refer to Hitler as USA (for
Unser Seliger Adolf or our blessed Adolf).
*
The Wagner family
Glorious music,
disgusting people
The Wagner Clan. By Jonathan Carr. Faber and Faber; 409 pages; £20; To
be published in
America in December by Grove/Atlantic $2 5
THE new production of Richard Wag ner's "Die
Meistersinger von Nurnberg" at Bayreuth this summer was a job
application. It was produced by Katharina Wagner, the composer's
29-year-old great-granddaughter, who wants to succeed her father,
Wolfgang Wagner, as director of the annual Bayreuth Festival where
Wagner's mature work is performed. Wolfgang succeeded his brother
Wieland, who took over from their mother Winifred. She had inherited
the job from her husband, the composer's son Siegfried. He had
succeeded his mother Cosima, who had imperiously imposed herself as
director after Wagner's death in 1883.
It is hard to think of another family saga-in the arts, business or
politics-that rivals those four generations. Wagner's mesmerising
masterpiece "Der Ring des Nibelungen" tells much the same story: a
family's pursuit of power and glory and its inevitable decline.
Jonathan Carr's history is formidable and, fortunately for readers, he
has not been discouraged by the essentially disagreeable nature of this
sprawling saga. The Wagner clan, he writes, inherited
"a glorious but poisoned legacy".
Like all dedicated Wagnerians, Mr Can, who worked for The Economist
(with interruptions) between the 1970s and the 1990s, refers to Wagner
as "the Master". There is a pinch of irony in his use of the term.
Though there is no questioning the composer's musical genius, his
reputation is clouded by his virulent anti-Semitism. Adolf Hitler, keen
on both the music and the anti-Semitism, was a regular visitor to
Bayreuth and ensured the festival's financial security-though Mr Carr
reveals that the Flihrer's love of the music was not shared by most of
his cronies. Performances of Wagner's works declined steadily under the
Nazis. Mr Carr gnaws away at Wagner's anti-Semitism, which was
unreservedly shared by his second wife, Franz Liszt's daughter Cosima
(and by many other members of the clan, especially the women). Yet,
after carefully sifting the evidence, he acquits the Master of blame
for the Holocaust.
Winifred Wagner-born in Hastings of Welsh parents, and married to
Siegfried when she was 18 and he was 46-was the most enthusiastic of
the Wagnerian anti-Semites and Hitler-lovers. She had supplied Hitler
with writing paper when he was imprisoned after the Munich putsch in
1923; in his glory days she made him welcome at Bayreuth and encouraged
her children to frolic with him in the garden at Wahnfried, the family
home. Her husband, who had taken over from Cosima, his truly repellent
mother, was, as Mr Carr says, the odd man out. He welcomed Jewish
performers to Bayreuth, and enjoyed the tuneful, popular music of Verdi
and Donizetti. As a young man he had wanted to be an architect, but he
became a capable composer of operas, a conductor and a decent director.
Winifred moved into the director's office on the morning after
Siegfrienever's death allowing the Fuhrer to share the festival honours
with the Master. Her ardour never abated; she survived post-war
de-Nazification, continuing to refer to Hitler as USA (for Unser
Seliger Adolf or our blessed Adolf). Yet her children claim to have
been unmarked by the Nazi era. Although towards the end of the war her
sons, Wieland and Wolfgang, did discuss with Hitler
who should run the festival, Wolfgang defiantly declared that they "had
no reason to put on sackcloth and beat our breasts with remorse".
It was Wieland who took over the directorship and, by dispensing with
much of the traditional symbolism of Wagnerian production, not only
restored Bayreuth's reputation but enhanced it. However, he died in
1966, aged 49, of cancer and Wolfgang stepped in. Wieland had been no
admirer of his brother. And indeed Wolfgang directed little of merit
himself, though he invited distinguished conductors and directors to
Bayreuth-none of whom was allowed to establish a foothold there. He
secured the family fortunes and ensured that "as a rule" the succession
would go to a Wagner.
Wolfgang is now 88. Having bypassed his niece, Nike, and his two older
children, Eva and Gottfried, he created an opportunity for his youngest
daughter Katharina by allowing her to produce "Die Meistersinger" this
year. Her "job application" received very mixed reviews, but that does
not mean she will not get the job. What emerges from Mr Carr's
compendious and
enthralling story is that narrow family interests remain more important
than artistic aspiration in Bayreuth. Wolfgang no doubt keeps the
sackcloth in the props cupboard and sees no need for repentance.
job application: đơn xin việc làm
The Wagner clan, he writes, inherited "a glorious
but poisoned legacy": Liệu nhận định định có thể áp dụng một cách thông
minh và thiên tài vào thực tế Việt Nam:
Di sản chiến thắng 30 tháng Tư : Đĩnh cao thời đại,
nhưng độc hơn chất độc mầu da cam!
- Cubisme 3
-
Mandoline et Guitare, des objets érotiques (1924)
Trong bức tranh này, gợi hứng lập thể, người ta tìm
thấy những dụng cụ âm nhạc, đề tài quen thuộc của Picasso, mà những
đường cong nữ tính chứa đậm chất huê tình. Ít lâu sau khi hoàn thành
bức tranh, ông tham dự cuộc triển lãm đầu tiên của nhóm siêu thực. Tuy
chưa hề gia nhập trào lưu, những bức họa của ông ở thời kỳ mới mẻ này,
có gì gần gụi, do cái vẻ là lạ của nó, với những sản phẩm siêu thực của
thời đại. Từ đó, dẫn tới, sự ra đời, vào năm 1937, tác phẩm nổi tiếng
Guernica, như một phản ứng trước sự ghê rợn của vụ dội bom của phi cơ
Đức Quốc Xã, xuống một thành phố nhỏ bé của Tây Ban Nha.
*
Cú rụng rời chân tay xẩy ra vào năm 1907 [một trăm
năm về trước], khi Picasso kéo bức màn, bầy hàng, Những cô gái ở
Avignon [Demoiselles d'Avignon], thành quả tám tháng trời làm
việc, với hàng trăm phác họa.
"Chẳng khác gì ông bắt tụi này uống dầu hôi!" Ông
bạn trẻ của Picasso, họa sĩ Braque, bình phẩm.
"Người ta sẽ tìm thấy tác giả treo cổ [tự vận] ở
đằng sau bức tranh". Derain, tuy cũng một thứ tiền phong, tiên đoán.
Còn thi sĩ Apollinaire, thường ra thì cũng hết mình
với bạn bè, nhưng lần này, chọn thái độ im lặng là vàng.
Ở vào cái tuổi 25, Picasso đã được biết tới, với
những nhân vật đói khát của thời kỳ xanh, những người diễn trò ở chợ
của thời kỳ hồng. Nhưng những nàng bướm trâng tráo, với những nét góc
cạnh, với bộ mặt không đối xứng, với cái mũi khấp khểnh, chẳng thèm
biết đến sự tương tự cũng như cái nhìn viễn cảnh, tất cả bầy ra như là
một sự báng bổ thực sự, nghệ thuật hội họa.
Thế lày nà thế lào?
Kiểu kiến tạo đó, cette composition, ảnh hưởng rất
nhiểu nguồn - từ Ingres tới Gaugin, từ điêu khắc thời hoang sơ Tây Ban
Nha tới kiểu tạc tượng Phi Châu - nó, chính nó đã đặt ra những bước
chân đầu tiên, những cái mốc, những dấu ấn [lại dấu ấn], của một vận
động khai mở thành lập ra nghệ thuật hiện đại: trường phái lập thể, le
cubisme.
- Bộ mặt thật của Staline
-
Đây là bức hình của Người ít bị đánh bóng, biên tập,
bởi những nghệ sĩ ưu việt của nhân dân, nôm na, mấy đấng thợ ảnh

Một thứ ăn mày ăn xin, quần áo rách rưới,
trải qua thời giờ bằng cách xây dựng màng lưới cớm chìm, và, đọc sách.
Nhưng chính trong cái dòng đăng ký thứ
nhì đó, mới thật là thiết yếu, đối với ông ta: Như một trong những vì
vua của nước Nga ngàn đời, cách ông ta ứng xử, hành động, những sự can
thiệp của ông ta, ngay từ năm 1924, và sau đó, trong thời kỳ chiến
tranh, khi ông ta nói với dân Nga, khi gọi họ là những anh em, những
chị em [frères et soeurs], (1), khi nhắc tới những vị thánh, và Chúa Ky
Tô. Chính là bằng cách đó, mà ông ta đã đã xây dựng một sự tiếp nối,
liên tục mang tính lịch sử. Không nhận ra điều này, là không thể hiểu
tại sao ông ta được lòng nhân dân đến như vậy, và sống dai đến như thế.
Và cũng chính vì thế mà ông ta còn là một trong những tên giật dây, dàn
dựng, lớn lao nhất, un très grand manipulateur, và điều này là được gợi
hứng từ mật vụ Nga Hoàng.
(1) Báo chí trong nước
cũng đang khốn khổ khốn nạn, vì từ Bác viết hoa, và cụm từ Bác cháu ta,
di sản của Bác Hồ, cấm các vị chủ tịch thừa kế sử dụng. Xin đọc: Có lẽ
vị chủ tịch không biết, và những comments trên blog
Osin
- Cubisme 2
-
Người đàn ông với cái ly, L'Homme au verre
là một anh bồi bàn, un garcon de café. Trong cái bộ lắp ráp rợn sóng
này, assemblage ondulatoire, người ta phân biệt ra, một cái khăn bàn
trắng, một cái ly trên một cái khay, cho phép kết luận, đây là một anh
bồi bàn...
Người đàn ông với cái ly thuộc thời kỳ lập
thể tổng hợp, bật ra nét kỳ dị, quái chiêu.
*
Vào đầu thế kỷ 20, vượt rào cản, là những qui tắc ,
luật lệ hội họa, người họa sĩ Tây Ban Nha này, cùng với Georges Braque,
đã thành lập một trào lưu, từ đó mở ra nghệ thuật hiện đại.
Ở Paris, Viện Bảo Tàng Picasso ghi lại những chặng
đường lớn của nó, qua 35o bức họa, của Bậc Thầy, Vị Tổ Sư.
- Cubisme: Quand Picasso pétait la
forme (1)
-
Bức tranh: Người đàn ông với cây kèn clarinette
(1911-1912).
Đã thời kỳ trừu tượng. Déjà abstrait.
Thật khó nhận ra cây kèn trong kiến trúc hình học
này, khi mà sự phá huỷ vóc dáng làm xoắn [friser] tính trừu tượng.
Bức tranh này, gần như đơn sắc, nói lên thật rõ nét
thời kỳ lập thể.
André Breton quá mê, bộ dàn giáo hình giảo đài; theo
ông, "bộ xương cứng nhắc" của nó bị rung lên bần bật, bởi những trận
gió lớn.
Liệu, miêu tả của ông, làm nhớ tới đoạn mở ra quang
cảnh pháp trường của Nguyễn Tuân?
Nguyễn Tuân tả, khủng khiếp đến nỗi Vũ Ngọc Phan
phải thốt lên: Ông ta bắt thiên nhiên phải thần phục con người!
Nhưng câu than thở của họ Vũ lại làm nhớ đến Dos.
Ông này phán, con người cứ với mãi lên, sao cho bằng Thượng Đế, trong
khi đúng ra, phải kéo thằng chả xuống dưới này làm bạn với con người!
(1) Khi Picasso cho nổ hình dạng, vóc dáng, hình
thức...
|