*
Nhật Ký









&


Dọn
Tham những với cả lịch sử.
51 tỷ đồng cho một tượng đài bằng đồng là chi phí quá lớn. Nhưng chưa hết, ba năm sau, tượng đài đã gây nên sự phẫn nộ lớn trong công chúng bởi đang bị nghi ngờ là được đúc bằng đồng phế liệu!
Nguồn
Gấu sợ rằng, cái tay nào đặt cái tít, như trên, là đã được gợi hứng từ những bài viết trên Tin Văn. Cái vụ tham nhũng lịch sử khổng lồ, không tiền khoáng hậu, và, không chỉ tham nhũng, mà còn làm nhục lịch sử, là vụ làm thịt Miền Nam.
Tâm địa "ăn cướp, làm thịt", được che giấu, ngụy trang bằng lý tưởng "giải phóng, thống nhất", được cổ võ bằng những câu thơ đẹp như cái chết, đường ra trận mùa này đẹp lắm, thì có khác gì, sử dụng phế liệu làm cột đồng?
Nên nhớ, về ý nghĩa truyền thống, lịch sử, thì nguồn gốc tượng đài Điện Biên có từ thời Mã Viện, từ thời dựng nước!
Và nếu như thế, Gấu này còn sợ rằng, lời nguyền của ông tướng Tầu, "Đồng trụ chiết, Giao Chỉ diệt", đã bắt đầu ứng nghiệm?
*
Ôi chao, phát giác ra điều trên, Gấu đâm lo, như Pessoa đã từng lo:
Hôm nay, tôi bị đánh gục, như thể tôi biết được chân lý
Hôm nay, tôi sáng suốt, như thể tôi sắp lìa đời
Fernando Pessoa
Dấu chân của một cái bóng
*
Il faut savoir voir Lisbonne pendant le temps exact d'un sanglot. La voir tout entière, par exemple, dans la première lumière du matin. Ou la voir complètement dans le dernier reflet du soleil sur la Rua da Prata. Puis pleurer. Parce que, même si c'est la première fois qu'on la voir, on a l'impression d'y avoir déjà vécu toutes sortes d'amours tronquées, d'illusions perdues et de suicides exemplaires.
Vous marchez pour la première fois dans les rues de Lisbonne et vous avez à chaque coin le vague souvenir d'y être déjà passé. Quand ? Vous ne savez pas. Mais vous êtes déjà venu ici avant d'y aller pour la première fois.
Ôi chao giá như viết nổi như dòng như trên đây. Về Sài Gòn
Phải nhìn Sài gòn vào đúng thời gian của một tiếng nấc! Rồi cứ thế mà nức nở. Mà nước mắt ngắn, nước mắt dài.
Bởi vì, cho dù chỉ nhìn nó lần đầu, bạn vưỡn có cảm tưởng đã sống hết những cuộc tình thê lương của mình ở đó.
Ôi, ôm em trong tay mà đã nhớ em những ngày sắp tới.
Bởi vì bạn phải ở Sài Gòn rồi, sau đó mới đến Sài Gòn, lần đầu.
Giỗ đầu 5
The poet is a faker

Fernando Pessoa
Tôi mong thơ của tôi giống như kim cương

Bởi vì, như người ta nói, kim cương là "for ever".
Thần Chết chẳng thể làm mờ.
Chẳng thể lẩn quất, xục xạo.
Chỉ có thơ,
Mới làm chúng ta quên đi sự ngắn ngủi cay nghiệt, buồn bã
Của những ngày của chúng ta
Và mang chúng ta trở lại với sự tự do cũ kỹ thuở nào,
Mà có thể chúng ta chưa từng biết.

Lệ Đá Xanh
Một độc giả Tin Văn, mail cho biết, nhìn tượng đồng ứa những vết gỉ xanh, làm nhớ đến Lệ Đá Xanh của TTT, và đồng thời, làm nhớ đến một câu chuyện cổ, về chó đá đổ máu mắt.
Đây là câu chuyện, chúng ta, khi còn nhỏ, chắc là đều được, hoặc mẹ, hoặc chị, hoặc bà vú, kể cho nghe, và cứ thế thiu thiu ngủ.
Có một gia đình kia chuyên làm điều thiện, trong khi mọi gia đình khác ở trong khu vực thi nhau làm điều ác, khiến ông Trời quyết định xóa sổ cả khu vực, bèn mượn một nhà văn, cho thiên sứ của bà này, tới báo cho gia đình kia biết, hãy chuẩn bị con thuyền Noé, đợi khi nào thấy con chó ở đình đầu làng đổ lệ máu, thì kéo nhau lên thuyền vượt biển.
Thế là, sáng nào, gia đình này cũng phái một người vú già lên đình, vấn an chú chó đá. Mấy tên đồ tể ở gần đình, thấy vú già ngày nào cũng đến xoa đầu chó đá, bèn ngạc nhiên. Hỏi, bà vú già cũng nói thật. Mấy anh đồ tể bèn cười lớn, và nói, thời đại duy vật như thế này, mà còn có người mê tín đến như thế ư.
Bèn chờ bà già về, chúng lấy máu lợn bôi lên mắt chó đá.
Gấu tin rằng, đây là câu chuyện mở ra trận Đại Hồng Thuỷ thuở thuở nào.


Phê

Ác Mộng
Tại sao họ tin tưởng vào Stalin?


Cái sự kiện Gấu gặp Faulkner, rồi, như NMG gặp Dos, thờ Faulkner làm thầy, những ngày đầu mới tập viết, mỗi khi bí, là mang bí kíp của thầy ra tụng, tìm cơ hội, chôm một câu, một ý tưởng làm mồi... mãi sau này, ra hải ngoại, trong một lần trò chuyện, bên ông Tây Martell, với một ông bạn, và nhân nói chuyện trên, ông bạn lắc đầu, phán, cái chuyện mày khám phá ra và mê, và thờ Faulkner làm thầy, tao sợ nó rắc rối hơn nhiều, và chỉ Freud mới giải mã nổi: Trong mi có một tên Yankee mũi tẹt muốn ăn cướp Miền Nam, và mi sợ chuyện đó!
*
Sanctuary, ["Tôi phịa ra, I invented, câu chuyện khủng khiếp nhất mà tôi có thể tưởng tượng ra được và viết nó trong chừng 3 tuần lễ"].
Faulkner
*
Faulkner suốt đời giữ cái nhìn tiêu cực của ông, với Sanctuary, câu chuyện một cô gái bị một tên liệt dương phá huỷ trinh tiết bằng một cái bắp ngô, bởi vì, cả nửa thế kỷ, sau những dòng tự kiểm hồi sách mới ra lò, trong lần nói chuyện tại Đại học Virginia, [Vintage Books, New York, 1965], ông vẫn còn chê đứa con hư hỏng của mình, coi đây là một câu chuyện "yếu" và được viết bởi những tà ý [base intentions].
Nhưng đây là một đại tác phẩm của ông. Hai Lúa cứ liên tưởng tới Giáo Đuờng Của Cái Ác, ở một xứ sở khác, ở đó, có những tên già, liệt dương hay không liệt dương, lôi con nít vào khách sạn hãm hiếp, xong xuôi, đuổi ra, quẳng cho cô bé hình như là một trăm đô thì phải, thí dụ như một tay LQD nào đó.
Bởi vì, chỉ có thiên tài mới có thể kể một câu chuyện như thế, với những sự kiện như thế, với những nhân vật như thế, bằng một cách kể mà người đọc, không chỉ chấp nhận, gật gù, kể được, được đấy, mà còn như bị quỉ sứ hớp hồn!

Ba thằng lăng nhăng

Gấu, nhà văn
Gấu cũng sắp xuống lỗ rồi. Cũng có tí tác phẩm, khá bảnh, phải nói, thật bảnh. [Thí dụ,Những Ngày Ở Sài Gòn, Lần Cuối Sài Gòn ]. Ngay cả mấy thằng thù Gấu đến điên lên, cũng phải úp mặt vô tường [chữ của ông con NĐT], lẩm bẩm, đúng, đúng, Gấu là một nghệ sĩ nhớn!


Oanh kích vs Pháo kích

Chuyện hai thành phố
1 2
Có một lần ngủ nhà Cẩn, đang đêm cảnh sát xét sổ gia đình. Lẽ tất nhiên không có tên Gấu.
Trong khi viên cảnh sát kiểm tra nhân số, ghi ghi, chép chép, Gấu biết thân phận, lui cui đi kiếm đôi dép xỏ vô chân... anh ta ngưng viết, ngạc nhiên hỏi:
-Đi đâu?
Gấu cũng ngạc nhiên, hỏi lại:
-Thì theo ông về bót chứ đi đâu?
Anh ta bật cười.
Lần đó, đưa về đồn cảnh sát Quận Ba, ở khu Ngã Sáu Hoà Hưng, nằm trên đường Lê Văn Duyệt.  Cẩn qua nhà Bà Trẻ, mang sổ gia đình tới, tới tận trưa Gấu mới được thả.
Hai lần đụng độ cảnh sát VNCH của Gấu, lần nào cũng thú vị. Lần kia, khi vừa mới ra trường Bưu Điện được tí ngày, tí tháng, đã có tí tiền còm, và gần như ngày nào cũng ghé xóm, thường sau khi tan sở. Lần xém bị bắt, vào lúc 10 giờ sáng, đang lui cui làm việc, bỗng nhớ xóm quá, thế là dzọt.... Gấu đã kể rồi, trong Chuyện hai thành phố 2

Vài kỷ niệm về Mai Thảo