*
Nhật Ký









Tưởng niệm
Anna Politkovskaya

Hình Tướng Loan

Absalom, Absalom!
Tản mạn về Ba Người Khác
1 2
Ce qu'il faut craindre, ce n'est pas tant la vue de l'immoralité des grands que celle de l'immoralité menant à la grandeur.
ALEXIS DE TOCQUEVILLE, De la démocratie en Amérique [Về dân chủ ở Mỹ].
Điều đáng sợ, không phải viễn ảnh về sự vô đạo đức của những đại gia, thí dụ như Tô Hoài, nhưng mà là của sự vô đạo đức, chính nó, đưa đến đỉnh cao thời đại, bước ngoặt lịch sử.
*
Nhiều người bảo Ba người khác đã mở ra diện mạo mới cho văn chương Việt Nam. Nói như thế là chưa thấy hết tầm cỡ của Tô Hoài, chưa hiểu thế nào là thuật kim thiền thoát xác. Đọc xong Ba người khác, không nhìn ra người thứ tư, một anh Đội Bối B, sau cải cách, sau sửa sai, vẫn tiếp tục được thăng quan tiến chức, hưởng ngập mặt những bổng lộc, quyền lợi, nhờ cải cách ruộng đất, và đến tận cuối đời, chứng khôn ranh vẫn nguyên vẹn, vẫn thu hút được quanh mình đủ loại “chuỗi, rễ” đời mới, là chưa hiểu hết cái sâu xa, cái vô cùng của tác phẩm.
Sài Gòn Giải Phóng online
*
Thật là tuyệt cú. Đúng giọng Thánh Thán.
Thú thực Gấu không thể có được những nhận xét thần sầu như trên.
Nhất là lại từ một tờ báo ở trong nước.
Kim thuyền thoát xác: Đòn Mộ Dung Cô Tô này mà đánh vào những tay như Tô Hoài, như Nguyễn Khải, thì thật cũng đủ đáng nhớ đời!
"Bằng thứ giọng bình thường hóa tội ác..".: Ôi chao, thuật ngữ của Hannah Arendt, "sự tầm phào của cái ác", mà chuyển qua tiếng Việt như thế này, thì mới sướng làm sao!
"Đương nhiên, đọc văn học, phải cố gắng tách tác phẩm ra khỏi những hiểu biết về tác giả, nhiều bậc thầy đã dạy thế, nhưng khi chính tác giả tự ghép mình vào tác phẩm thì tách làm sao được... ": Ôi chao, đây chính là điều mà độc giả của Littell sợ cho ông, và chính tác giả cũng sợ cho mình: Nhập vào tay Đại Ác [phi Ta ra, thằng nào dám vô Địa Ngục?], đã khó, thoát ra mới thiên nan vạn nan.
Bài quá đã, chỉ sợ bị delete, Gấu bệ ngay về đây, và ban cho nó một cái tên:
Kim Thuyền Thoát Xác
Cám ơn "Bạn ta". NQT
Mùa địa ngục. Ba Người Khác lạ sao, bị cấm xb, như để nở ra đúng vào mùa vụ của nó, góp mặt với thế giới, với Les Bienveillantes, chẳng hạn. Ngược lại, như để đáp lễ, cuốn này sắp có bản tiếng Việt, của Cao Việt Dũng.
Tuy nhiên, còn một cuốn, cũng thật là khủng khiếp. Cuốn Mùi, nguyên tiếng Đức, của Patrick Suskind, một tác giả Đức. Trên Tin Văn cũng đã từng nói tới.
Tên sát nhân này là Jean-Baptiste Grenouille, sinh tại Paris 1738, có biệt tài lạ lùng là ngửi, đánh hơi, trong khi hắn, khác hẳn mọi người, không có mùi người riêng. Chính vì thế, hắn tạo ra một thứ mùi tuyệt đối, hương tình [un parfum absolu qui permettrait d'inspirer l'amour], và làm thịt những thiếu nữ còn trinh để luyện hấp tinh đại pháp [pour leur dérober leurs effluves les plus secrets]. Làm thịt được 25 thiếu nữ thì bị bắt, bị kết án tử, nhưng bởi vì hắn có trong người bí kíp hương tình tuyệt đối, thế là 'nhân loại' bèn xin ân xá cho hắn.

Mà Việt kiều với Việt kiều ngoài nước cũng choảng nhau ra gì. Tôi đến nay còn hãi, nhớ hồi viết lá thư ngỏ tâm sự với nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng đăng trên talawas bị có người nắm cổ la toáng lên là “thân cộng”!
Nguồn
Gấu có lèm bèm về lá thư này, nhưng không hề có hành động nắm cổ la toáng lên, chẳng hề choảng nhau ra gì với tác giả.
Thư viết giọng cải lương, y chang thư mới, viết nhân vụ Lý Đợi phỏng vấn Cung Tích Biền.
Cái kiểu chống cộng hay thân cộng bằng nước mắt như thế, thảm lắm.
Trái tim rớm máu tưới thêm Martell, không bi mà hài, làm Gấu nhớ tới một ông hề tuồng.
Có thể đó là lý do khiến tác giả bị có người nắm cổ? NQT

Sài gòn, lần đầu

Gấu, nhà văn
Unpredictability, not the inevitable death, Nooteboom seems to say, is at the core of our life.
Nguồn
Không thể biết trước, chứ không phải chết không thể nào tránh được, đó mới là cốt lõi của cuộc đời của chúng ta.

Oanh kích vs Pháo kích

Một vài kỷ niệm về Mai Thảo
Gấu giữ mục tạp ghi cho tờ Văn Học đâu trên hai năm hình như từ 1997 thì phải. Khi in Lần Cuối Sài Gòn, gồm mấy truyện ngắn, thấy mỏng quá, bèn lấy một số bài tạp ghi thêm vô.
Do thói quen không giữ sách báo tiếng Việt, số còn lại thất tán cả.
Mới đây vô tình đọc lại một vài số báo Văn Học cũ, đọc lại những bài Tạp Ghi, trong có bài về Mai Thảo.
Bèn viết lại. Như một cách tưởng niệm thêm, về ông.
Một số bài khác, sẽ post lại trên Tin Văn, dưới dạng scan.
Như một kỷ niệm thời làm thuê viết mướn, dưới trướng NMG.
*
Trên net thấy có bài viết về Hà Thanh. Không biết tác giả có biết vụ Mai Thảo mê Hà Thanh đến đành đoạn tuyệt cuộc sống độc thân, xin cưới Em làm vợ, nhưng bị chê, đau quá, bèn viết Ôm đàn đến giữa đời tặng Em?
Giai thoại trên, Gấu nghe ở đâu đó, thành thử chỉ ghi lại ở đây, như là một giai thoại.

Tạp Ghi Scan
*