*

Diary
















*
*
Chớm Thu, 2008

Hãy cho anh khóc bằng mắt em

Note: Trên TLS số 5 Tháng Chín, 2008, có bài điểm cuốn Một Ngày Làm Rung Chuyển Thế Giới Cộng Sản.
Tin Văn scan, để tặng mấy anh VC nằm vùng Đào Hiếu, Lữ Phương, kèm câu này, trích trong bài điểm": "first we need to interrogate Nagy, then we will hang him by the tongue": “Trước tiên, chúng ta cần tra hỏi Nagy, sau đó treo hắn ta lên, bằng cái lưỡi của hắn"


tặng cho em nguyên một đóa trăng rằm
thôi câu chuyện tình nói cho nhiều rồi cũng vậy
trăm năm dài rồi sẽ đụng nghìn năm
tất cả qua đi, điều gì còn ở lại
một đóa hoa quỳnh trong cõi trăm năm
NBS.

Thời Chúa Sẩy Thai




Gấu nhà văn

Sartre, khen nắc nỏm Âm thanh và Cuồng nộ, nhưng chê hết lời Sartoris, coi đây là thứ nghệ thuật đánh lừa con mắt.
Lạ, là Borges lại coi đây, thứ nghệ thuật mà con mắt của Faulkner, là thứ thượng thừa, khi viện dẫn một câu của Boileau, để minh chứng: ”Cái thực đôi khi có thể chẳng có vẻ thực: Le vrai peut quelquefois n’être pas vraisemblable.”
Trong Borges a Reader, có ba bài điểm, review, thật ngắn, của Borges, về ba tác phẩm của Faulkner: The Unvanquished, Absalom, Ansalom!, và The Wild Palms


Dọn

Theo như Gấu hiểu được, kinh nghiệm 24 năm làm tờ Văn Học của NMG là do kỷ niệm buồn nhất trong đời viết văn của ông, mà có được. Gấu ra ngoài này, thì kỷ niệm buồn của NMG đã chìm vào quên lãng, nhưng đọc loáng thoáng, trên báo chí, những ngày đầu mới ra, nó liên quan cái tai mà một anh sĩ quan hay binh sĩ VNCH, sau khi làm thịt [?] một anh VC, bèn giữ lại làm kỷ niệm. NMG cũng có một truyện ngắn, liên quan đến một cái chân một người con trai, cũng lính tráng, bị thương, bị cắt, mà bà mẹ cố xin lại để chôn cùng đứa con cho toàn thây, Gấu nhớ đại khái. Có thể, cái tai đeo lủng lẳng, như một món đồ trang sức kia, là do cái chân bị cắt mà ra? Cái trí tưởng tượng của nhà văn nó có những ‘ẩn dụ’ riêng của nó?
Tuy nhiên, cái vụ kỷ niệm buồn, như Gấu hiểu được, là do khi đó, NMG không có tờ báo, vì báo khi đó, là của VP. Ngài VP, do rét, nên đếch dám đăng thư trả lời của NMG, khi bị đám Chống Cộng điên cuồng hăm hỏi thăm sức khoẻ, vì dám “làm nhục” họ?
Gấu nghe qua VL, kể, có một lần, VP phôn cho anh, báo tin mừng, tôi có một bài viết về anh thú vị lắm. VL cám ơn rối rít, rồi… chờ. Chẳng thấy tăm hơi bài thổi mình đâu cả, sau hỏi, thì ra khi đó, VL đang đụng với LV, mà VP thì lại ngại, nếu đăng bài thổi VL, thì sợ mất lòng LV!
Sở dĩ Gấu nhắc lại mấy vụ trên, ấy là vì, chỉ cần VP, không chỉ cho đăng thư trả lời của NMG, mà còn đứng ra bênh vực ông, dõng dạc phán, đó chỉ là giả tưởng. Với địa vị của VP, thì chẳng ai còn dám đụng vô NMG.
Gấu có lần hỏi NMG, anh cho biết, lúc đó băng HCM tính làm lớn chuyện, mà anh sợ “hư đại cuộc” nên đành chấp nhận kỷ niệm buồn.
Chính vì kỷ niệm buồn, mà đang lưu vong chuyển thành di cư, là về với nhà nước, chăng? NQT


Đất nước Mít của chúng ta, được đám VC tàn nhẫn, ngu dốt, gian tham này quản lý, thì chỉ có chết đến bị thương thôi!
Ở nước người, thí dụ như ở thành phố Toronto chẳng hạn, có một thư viện chuyên giữ sách quí, bạn là ông nào chăng nữa, thì cũng chỉ có mỗi một cách độc nhất, là đến đó ngồi đọc, cần thì copy tại chỗ.
Làm gì có chuyện mượn đem về nhà. Thư viện này có tên là
Toronto Reference Library
"Viện Văn học giờ có gọi tôi ra Công an, tôi cũng không trả. Sao khi tôi đi bộ đội đem trả lại tất cả tài liệu thì thư viện Viện Văn học không đem sổ ra thanh toán để gạch từng cuốn sách một theo đúng thủ tục."
Phán như thế, mà không phải tàn nhẫn, ngu dốt, gian tham ư?
Tàn nhẫn?
Với sách quí.
Sách quí cũng giống như loài vật sắp bị tuyệt chủng, nhân loại tìm đủ mọi cách bảo tồn, ở những nơi an toàn nhất. Ông VC khốn kiếp này đã mượn về, khi trả, dím lại cuốn sách quí, làm của gia bảo. Nhưng nhà của ông làm sao an toàn bằng ở thư viện?
Đọc đoạn liên quan tới Hoàng Xuân Hãn, mà chẳng cảm động ư? Vậy mà tên VC khốn kiếp không học được tí gì, ở đức độ, lòng yêu mến, trân trọng, bảo tồn sách quí của vị thầy lớn lao này.



Gấu có nhớ nhà không?

Trước 1975, là một chuyên viên kỹ thuật của Bưu Điện, Gấu coi chuyện viết văn là chuyện ở ngoài cõi đời thường, ngày hai bữa đi làm kiếm tiền nuôi thân, nuôi gia đình. Trong sở, trừ một số thật thân, ít người biết Gấu làm nghề vụng trộm đó.
Nói vụng trộm, là cả với gia đình, người thân. Mỗi lần viết, là phải đợi cho vợ con đi ngủ hết, mình cũng giả đò đi ngủ, và sau đó, len lén dậy, len lén ra bàn, bật cái đèn nho nhỏ, ánh sáng vừa đủ chiếu trang giấy, và sau đó, rị mọ viết. Khi đã nhập, chẳng còn biết mọi chuyện xung quanh, có khi Gấu Cái đứng ngay trước mặt, Gấu Đực tui cũng chỉ nhìn trân trân, không ý thức, không cảm giác, không nhận ra là ai. Đó là những lúc đang lên đồng, đang nhập đồng.
Còn khi chưa nhập, bị bắt gặp tại trận đang làm cái việc vụng trộm đó, Gấu bực lắm. Cáu lắm. Gắt nhặng lên.
Ui chao, đọc lại mới thấy đau lòng. Có những lần Gấu Cái cần chồng quá, thức dậy, ghé vô tai, thôi đi ngủ, khuya rồi, vậy mà cũng gắt nhặng lên!