gau







Người hùng Virgil: Đi để mà đừng bao giờ trở về.
Thời gian, như đỉa đói, bấu chặt lấy con người, và con người thì cứ già khòm, xấu xí mãi ra, chết, và biến thành “bụi” – “thịt của thời gian”, như Brodsky gọi. Những từ chià khóa của thơ ông là: “splinter”, “[cái gai, cái dằm: Gai chích vô thịt thì đau, thịt chích vô thịt nhớ nhau trọn đời], “shard” [miểng kính bể], “fragment” [ đoạn, mẩu]. Một trong những cuốn sách của ông có tên là Một Phần Lời,  A Part of Speech. Con người – nhà thơ, nói riêng – là một phần của ngôn ngữ, mà ngôn ngữ thì già hơn anh ta, và sẽ còn cứ thế tiếp tục sống, sau khi đã tính sổ với tên hầu của nó, là con người.
Nhưng kệ mẹ mọi thứ rác rưởi, kệ mẹ cả lò chủ nghĩa Cộng Sản [In spite of all Communism], St. Petersburg của nhà thơ vẫn luôn luôn là “thành phố đẹp nhất trên thế giới”. Sự trở về, là không thể, trước tiên là vì chế độ chính trị khốn kiếp đó, lẽ tất nhiên, nhưng sâu thẳm hơn, là yếu tố tâm lý này: “Con người chỉ dời đổi theo một chiều. Và chỉ từ. And only from. Từ một nơi chốn, từ một ý nghĩ đã đóng rễ ở trong đầu, từ chính hắn ta hay là y thị… nghĩa là, hoài hoài rời xa cái điều mà con người đã kinh nghiệm, đã từng trải....

Đã Đến Lúc Phải Vinh Danh Roth
trong Điện Chư Thần

Trên tờ L'Express số mới nhất, đề ngày 8 Tháng Giêng, 2004, là bài viết của Daniel Rondeau, và một đề nghị, un panthéon pour [Joseph] Roth,
tác giả Khúc Quân Hành The Radetzky March:

Sa plume, trempée dans l'encre du courage, était celle
d'un combattant, qui mettait dans le même sac communistes et nazis.... Il citait Heine: «Là où on brûle les livres, on brûle aussi les hommes.»
Ngòi bút của Roth, đắm mực can đảm, là của một chiến sĩ, người bỏ vào trong cùng một rọ cả hai đám người Cộng Sản và Nazi... Ông trích dẫn nhà thơ Đức, Heine:
"Nơi nào đốt sách, nơi đó đốt người."


Không, tôi chỉ là một thằng ngu!

Tưởng niệm nhà văn Phi Châu
đã từng là lính viễn chinh Pháp tại Việt Nam


                                                                                  NGÀY XƯA BẾN  ĐÒ GIÓ

Bạn đã đọc Có Yêu Anh Không, của Khánh Trường chưa?

Bài này, tôi đã dự tính viết về nó từ lâu, ngay từ lần đầu tiên đọc truyện ngắn trên, ở trại cấm Sikiew, Thái Lan, hình như vào khoảng năm 90 hay 91 thì phải.
Cái duyên của một truyện ngắn, với một độc giả của nó, và cái duyên của một người viết, với một người viết khác, là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, và có khi, chúng chỏi lẫn nhau, và đây có thể là lý do giải thích cho sự muộn màng của bài viết này.
Nhưng lạ một điều, có tới ba sự kiện vừa mới xẩy ra, đối với tôi, chúng như hối thúc, và còn có vẻ bực mình, "Này, đã đến lúc viết về cái truyện ngắn của cái tay Khánh Trường rồi đấy!"
Sự kiện thứ nhất, vừa mới đây, là một cái mail, không biết tại sao lại lạc vào mail box của tôi, cho biết về bài phỏng vấn của Miêng với Phan Huy Đường. Mò đọc thử bài viết, thấy có nhắc tới Có Yêu Anh Không, PHĐ dịch qua tiếng Pháp.
Sự kiện thứ hai: Trong chuyến đi vừa rồi, qua
Cali, gặp KT. Chàng đang bịnh, có thể là đi luôn!
Sự kiện thứ ba: Gặp một trường hợp có thực, tương tự Có Yêu Anh Không, ở ngoài đời, qua kể lại của một người bạn thân, cũng mới tái ngộ, nhân chuyến đi
Cali vừa qua, mà tôi đã dự định viết về nó, như ký sự một chuyến giang hồ vặt.
Nhưng cái tít trên tuyệt hơn nhiều.


vancao

Nhân 80 năm ngày sinh Văn Cao
[15/11/1923]
Trước một đứa trẻ chết đói, cuốn Buồn Nôn của tôi chẳng là cái thá gì [Sartre].
Bài Tiến Quân Ca, với sự căm giận của nó, "thề phanh thây uống máu quân thù",
đã được phát sinh ra như thế đó, nghĩa là từ cái chết của một đứa trẻ.
Một lời kinh cầu đầy phẫn nộ dành cho một đứa trẻ đã chết.
Một cách nào đó, nó là một nửa số phận một dân tộc.
Nửa còn lại kia, là do Trần Dần nhìn ra:

Tôi bước đi, không thấy phố, không thấy nhà,

Chỉ thấy mưa sa trên mầu cờ đỏ.

Ba biến khúc tuổi 65.
So, he was a murderer and a saint. He had been set apart for great things.
Joseph Roth: Tarabas, a guest on earth.[Tarabas, vị khách mời trên thế gian này].
[Vậy đó, ông ta là một kẻ sát nhân, và là một vị thánh.
Ông ta được ông Trời dành riêng ra để làm những việc lớn lao, phi thường].
Tại sao tôi viết Tiến Quân Ca?
Mùa Xuân Đầu Tiên
Mùa Xuân nói chuyện Mậu Thân
Vườn Thú Tuổi Thơ
Cầm Tưởng
 

Tuổi hai mươi yêu dấu
Chương Bốn
Giải trí bình dân
 Tất cả bọn con gái đều cố ra vẻ tự nhiên
khi mặc quần áo bơi ướt đẫm dán chặt vào người.