*
Nhật Ký











NGUYỄN LƯƠNG VỴ

Từ một điểm khởi đầu
Vì sao vũ trụ lùn và đen?!
Vì sao em lùn và đen?!
Vì sao thơ lùn và đen?!
Mẹ kiếp. Chúng nó bảo là mật ngữ!!!
Happy Birthday. Chúc đại ca viết càng ngày càng bảnh. NLV
Tks.
*
Tiện đây, xin thông báo: Tất cả bài vở trên Tin Văn, ngoại trừ những bài có tính giới thiệu, đều chỉ để sử dụng với tính cách cá nhân, [for personal use] và đều "free", xài vô tư, thoải mái.
Vì Gấu cũng trên bẩy bó rồi, nếu tính tuổi ta, thành thử cứ coi đây như là, dặn dò trước, sửa soạn trước, cho chắc ăn, đến lúc nghe ới một tiếng, là cứ thế mà đi, sau những cú báo động hoảng như vừa rồi.
Bà xã cũng sợ, lúc đó không kịp "thanh toán quá khứ", nên cũng đã đi một đường, cho nó rảnh nợ kiếp này, kiếp sau chỉ còn duyên, tha hồ mà đẹp.
mười năm đầu từ khi cưới nhau
cô phù dâu theo anh về trong giấc chiêm bao !!
*
*

Ông biếm gia họ Buồi đã từng viết về cái chết của một ông bạn học CVA trùng tên với Gấu hơn một lần rồi.
Lần trước, trên trang Thư Gửi Bạn Ta của ông, và Gấu nhờ vậy, được một vài người thăm hỏi, chết chưa, chết rồi hả.
Lần này bạn bè tin nhiều hơn, vì thằng Gấu lâu lắm không thấy phôn, vả nó cũng hơn bẩy bó rồi, ân oán giang hồ nhiều rồi, đi là vừa rồi, chắc nó đấy.
*
Họ Buồi này, chữ buồi này là của biếm gia họ Buồi, không phải của Gấu. Độc giả Tin Văn đừng nghi Gấu quê ông ra rồi xổ bậy.
Để Gấu nhẩn nha kể câu chuyện về cái họ Buồi của ông, do chính ông ta xác nhận.
Lần đó, ngồi cà phê Factory. Tiểu Sài Gòn. Gấu là khách phương xa.
Đông lắm, vì có tay Ngô Vương Toại, từ Washington D.C., được ông con trai, và một ông bạn của ông con trai, một anh Mẽo, hộ tống, làm một chuyến viễn du, kể như chót, hoặc áp chót, thăm bạn bè. Ngô Vương Toại nghe nói, cũng bị tim quật cho vài cú nên thân rồi. Ông biếm gia cũng có mặt, chủ yếu là thăm bạn của ông, là Ngô Vương Toại. Trong số bạn bè thân quen, hoặc không thân quen, ngồi cùng bàn, có ông Bùi Hồng Sĩ.
Thế là ông biếm gia ra đòn:
-Trong hai đứa mình, đố biết đứa nào họ Buồi?
Trong khi Bùi Hồng Sĩ còn ngớ người, họa sĩ NĐT bèn đề nghị:
-Hai ông bắt thăm đi.
Bắt thăm gì nữa. Nhìn ông kia ngớ người, ngẩn tò te như thế, thì làm sao họ Buồi cho được.
Cái này, người xưa gọi là rắn độc cắn phải lưỡi!
[Note: Gấu cẩn thận coi lại lưỡi của Gấu, sau khi viết câu văn 'chứ' danh trên: Còn !]
*
Hình trên, Ngô Vương Toại và Gấu, chụp bữa hôm sau bữa ngồi Cà phê Factory, tại nhà Phạm Phú Phong.
Đó là lần đầu tiên Gấu gặp Ngô Vương Toại, nhưng kể như trước đó, đã nhìn thấy ông ta rồi!
Đó là lần ông được đám VC biệt động thành hỏi thăm sức khoẻ. Đám này cướp diễn đàn của Sinh Viên Văn Khoa, trong một đêm lửa trại, để vinh danh Mặt Trận Giải Phóng, vì đúng bữa đó, là sinh nhật của Mặt Trận, hình như vậy. Bạn Toại, trong ban tổ chức, hoảng quá, bèn dằng lại cái mi cờ rô, thế là đòm một phát, thủng ngay cái thùng nước lèo.
Gấu, làm UPI Radiopho Operator, bèn có việc làm, là gửi bức hình "bạn ta".
Bữa gặp mặt đó, anh cho biết, thời gian nằm nhà thương, Tướng Râu Kẽm có vô thăm, đề nghị gắn huân chương anh hùng quân đội VNCH, anh lắc đầu, nói, anh hùng không, mà quân đội VNCH, lại càng không, vì anh chưa bị gọi đi lính.
*
Lần gặp ông biếm gia đầu tiên, hình như là vào năm 1998, khi, lần đầu Gấu qua Tiểu Sài Gòn, nhân cuốn Lần Cuối Sài Gòn ra lò. Hình như cũng tại Factory.
Cả một đám ngồi uống cà phê, chờ ông chủ nhà in Văn Mới, chở sách từ Los Angeles xuống.
Gấu mỏi tay ký tặng, bạn, cũ lẫn mới, trong có cả Đào Mộng Nam, tuy chưa quen, nhưng đã từng nghe tiếng, và còn là học trò của ông, qua cuốn Tự Học Chữ Hán.
Lần sau, tại một tiệm phở thì phải, và ông cho biết học CVA sau Gấu.
Tuy nhiên Gấu đọc ông, từ những ngày ở trại tị nạn, qua tờ Lửa Việt. Cũng những bài Thư Gửi Bạn Ta. Thời gian đó, chỉ có ba tờ báo thường xuyên có mặt ở trại, là tờ Làng Văn, Lửa Việt, và tờ Nắng Mới.
Lần đầu bực, cũng lâu rồi, khi đọc ông phạng bạn của ông, là thi sĩ Du Tử Lê, về một câu tiếng Anh viết sai văn phạm. Gấu thực sự bị sốc. Ông ta chỉ cần nhắc cái phôn, kêu bạn ta, này, câu đó sai, sửa lại đi. Vậy mà ông viết cả một bài dậy dỗ bạn. Tại sao dốt? Tại sao đã dốt, lại không nhờ một thằng rành tiếng Anh? ....
Ông ta có thể chửi bạn của ông ta, chỉ trong trường hợp, cái dốt, cái ngu, cái tầm bậy đó, la bêtise, của bạn ông ta, có hại cho nhiều người.
Rồi tới cái lần ông ta dốt, Gấu mới hỡi ơi, và hiểu ra rằng, thằng cha này hết xài. Dốt của người, dù là bạn ta, hắn la toáng lên. Còn dốt của hắn, hắn giấu như mèo giấu... dốt!


Thay máu mới Tuổi Trẻ
Nguồn
Cú này, đánh vào đám báo chí miệt vuờn, chắc không phải đòn răn đe.
Sợ, sắp tới đám trí thức, nhà văn, nhà báo ngoài luồng.

*
Ký sự
Nguồn
Trân trọng giới thiệu

Vút Đêm-Xanh-Ướp-Lá-Thu-Vàng
Nguyễn Lương Vỵ:
ĐÊM NGHE YANNI
LIVE AT THE ACROPOLIS

Anh có khỏe không. Có gì vui không? Anh vẫn thích nghe Kenny G. và Yanni?
Em
*
Gấu có một kỷ niệm tuyệt vời về Yanni. Cứ giữ mãi, không dám viết ra, vì sợ viết ra, viết không tới, làm sứt mẻ, uổng đi.
Lần này, nhân đọc thơ bạn, cũng nhắc tới Yanni, chợt nhớ ra, còn nợ một cô bạn...


Những cánh hoa trắng trên cây khô
Thảo Trường
Note: Đây là truyện ngắn mới nhất của tác giả. Đã đăng trên Tin Văn, nhưng không hiểu sao, lạc mất tiêu.
Bản này đã được tác giả coi lại.
Trân trọng giới thiệu độc giả Tin Văn.

Biểu hiện lụi tàn
Nhờ cái link của talawas mà tôi cũng đọc được bài “Hồ Anh Thái có sợ giải thiêng?” trênVietNamNet  nói về tác phẩm Đức Phật, nàng Savitri và tôi. Cuốn này có trích đăng trên talawas chủ nhật, tôi chưa kịp đọc, nhưng Hồ Anh Thái thì tôi có đọc qua một hai cuốn khác vì bạn bè khuyên. Tôi cũng chưa đọc Phạm Xuân Thạch bao giờ, không biết ông có ký tên nào khác không, hay chỉ vì tôi ít đọc các nhà văn trong nước. Bài của ông làm tôi ngạc nhiên quá: tôi lấy làm mừng cho nền phê bình văn học Việt Nam. Ít ra cũng phải có những bài review mạnh mẽ, thuyết phục, khen chê rõ ràng như vậy. Thường thì các nhà phê bình Việt Nam chỉ khen các nhà văn nhà thơ chứ không chỉ ra được cho họ các khuyết điểm nghệ thuật cần tránh.
Nguồn talawas
Câu văn trên có ba tầng.
1. Về Hồ Anh Thái. Ông này là đại quan VC, cho nên không có chuyện "xoa đầu" ở đây, mà là "khấu đầu": Thằng em tuy "chưa kịp đọc" đàn anh, nhưng đã được nghe đại danh, do một số bè bạn "khuyên".
2. Phạm Xuân Thạch? Tay này lạ quá, có thể là một đại quan, cũng nên, hoặc nick của một tay có nanh có sừng nào chăng? Thôi cứ đi một đường nhún mình, cho chắc ăn, "chỉ vì tôi ít đọc các nhà văn trong nước". Tuy nhiên, cũng phải cho họ biết ta đây "đọc nhiều", văn chương trong nước, chứ không phải là "ít đọc": "Bài của ông làm tôi ngạc nhiên quá, tôi lấy làm mừng..."
3. "Thường thì..." : Câu này là trở về lại vị trí ông tiên chỉ hải ngoại.
Aron phán, sự đồi bại trí thức, là vậy.
Ôi chao, thà lầm chạy về trong nước, với VC, còn hơn có lý, với thằng cha Gấu!
*
Trong những người đau lòng nhất, về cái tội, làm mất Miền Nam, theo Gấu, có lẽ là... PXA.
Ông là người có công đầu trong việc làm "thất đức, trời không dung đất không tha" này, khi đánh cái điện tín bất hủ, vô lẹ lên, Yankee mũi lõ "hoàng hạc nhất khứ bất phục phản", một lần cút là muôn đời không trở lại. Chính vì thế mà những giờ phút cuối cùng của ông mới đau đớn như vậy. Một độc giả Tin Văn, do kính trọng những giờ cuối cùng của bất cứ một con người, đã 'ra lệnh' cho Gấu, đừng viết gì về ông ta nữa. Tuy nhiên, nếu không viết ra, thì chắc chẳng có ai hiểu được nỗi lòng của ông: Bồi Mẽo hiểu bồi Mẽo. Trời đã sinh Du [Gấu] sao còn sinh... Lượng [PXA] ?
PXA, có tới hai chiến công hiển hách, một là bức điện chấm dứt cuộc chiến, và một, xin tiền bạn bè phóng viên Mẽo cũ ngày nào, để cho lo cho con đi học.
Đây là hành động nhục nhã nhất, và ông biết, chỉ có cách đó, mới xóa đi được một phần nào cái tội đánh lừa bè bạn của ông. Đám bè bạn, bị PXA xỏ mũi, không có cách chi để trả hận, cho đến khi đọc bức điện cầu cứu của ông.
Thành thử độc giả tờ Người Nữu Ước chửi đám báo chí Mẽo, [xin coi Scan 10 11 11_b] là không hiểu được nội vụ. Chỉ mất có 32 ngàn đô, mà rửa được cái nhục bị lừa là quá rẻ, đối với đám bạn cũ của ông, theo Gấu.
Người Việt nói, đánh kẻ chạy đi, mà không đánh kẻ chạy lại, là cũng theo nghĩa đó.
*
Thay vì viết về bạn, thì viết về thế giới của bạn. Cũng là một cách tưởng niệm bạn.
Một trong những cuốn hậu-James Bond, tức những cuốn của những tác giả viết tiếp Ian Fleming, có một cuốn, Gấu đọc những ngày ở Trại Cấm Thái Lan, thật là tuyệt vời, có khi còn hay hơn cả James Bond chính hiệu.
James Bond: Tiểu sử "không được phép", [The Unauthorized Biography].

Cuốn này bắt đầu khi James Bond mới ra trường, được gửi tới Paris, khi thành phố này bị Nazi chiếm đóng. "Partner" của anh, là một người đẹp số 1, vũ nữ số 1, và là người tình của một ông SS số 1.
Trai tài gái sắc, đồng nghiệp điệp viên phục vụ nữ hoàng, làm sao không quấn quít mí nhau.
Đùng một cái, James Bond được lệnh cấp trên: Phải làm thịt em, vì là gián điệp hai mang, có cơ nguy em bán đứng tất cả màng lưới MI ở Pháp.
Đau quá, tuyệt vọng quá, bữa đó, đúng sinh nhật nàng, chàng quyết định cùng chết.
Paris phóng 'solex' như bay, [Nhại thơ Nguyên Sa: Sài Gòn phóng solex như bay], chàng lấy xế hộp ăn mặc như ông Hoàng, và phóng xe như bay, bay luôn xuống sông Seine, cùng người đẹp.
Người đẹp chết, nhưng chàng không chết.
Và chàng tự nhủ, cuộc đời còn lại, là thừa.
Thí cho nữ hoàng!
*
Gấu cứ nhớ cái đoạn bạn ta đi học ở Mẽo, mê một em, hoặc em Mẽo mê, nhưng tổ quốc réo gọi, về.
Và, bạn ta, 'cẩm' [comme] như James Bond:
Tổ quốc Xạo Hết Chỗ Nói kia ơi! Thí cho mi, cái mạng cùi này!

Ẩn hả, nhớ chứ.

 Gấu, nhà văn
"Je serai ta femme".
L H "giao hẹn", ["Em cứ hẹn nhưng em đừng nhớ nhé"]
&
Mi giống như một con Gấu: Tất cả sự êm ái dịu dàng được bọc bằng một cái vỏ cứng cỏi, cùng với sự sần sùi tuyệt vời của nó, khiến ta chảy tan ra. Ta thật là buồn vì nhà ngươi chẳng bao giờ chịu khó hiểu ta thêm một chút. Tại sao mi không cố hiểu thêm về ta, mà cứ thế ngưng lại, dậm chân tại chỗ?
Chiều hôm qua, ta tự hỏi, làm thế nào, để ta có thể chứng tỏ cho mi thấy, là ta yêu thương mi biết là chừng nào. Làm sao chứng tỏ cho mi biết, bằng một phương tiện cho dù mắc mỏ cỡ nào đối với ta, rằng ta thương mi?
Và ta chỉ tìm ra được một phương tiện, đó là gửi tiền cho mi, để mi đi chơi với con mụ đàn bà nào đó.
Gấu Cái.
Thư của Anais Nin, bồ của Henry Miller, có sửa đổi chút đỉnh, cho hợp với tình cảnh vợ chồng Gấu!
[Tu es comme l'ours, Henry: tout de douceur dans une enveloppe de dureté, avec une délicieuse rugosité suave qui me fait fondre...]
*
You only live twice
Or so it seems.
One life for yourself
One for your dream (1)
Bạn chỉ sống hai phùa
Một phùa sống
Một phùa mơ
(1) Nhạc phim James Bond

Nhà Hội