*
Nhật Ký









*

Trân trọng giới thiệu
HÒA ÂM ÂM ÂM ÂM
Thi tập thứ ba
 Nguyễn Lương Vỵ
Thư Ấn Quán xuất bản, tháng 7.2007
302 trang
Liên lạc email
Hay gửi $US. 25 (bằng check ghi tên Vy Nguyen) tới:
VY NGUYEN
12621 Wynant Dr.
 Garden Grove – CA 92841 USA

Những vòng đồng ký ức

Phê
Mượn ngay cả nỗi đau khổ của người nông dân để mà khoe khoang cục kít (1) của mình, thì hết thuốc chữa rồi!
(1): Kít: Phát âm tiếng Việt, của từ kitsch, của Kundera, trong Bức Màn. Theo ông, từ này sinh ra tại Munich vào giữa thế kỷ 19, để chỉ cái cặn bã não nuột của thế kỷ lãng mạn lớn, le déchet sirupeux du grand siècle romantique. Nhưng Kundera cho rằng, Hermann Broch mới là người đưa ra định nghĩa đúng nhất về từ này: cái xấu mỹ học tối thượng, le mal esthétique suprême.
Tiếng Việt, để dịch từ kitsche, có lẽ phải dùng một hình ảnh thật là sống động: chưa chi đã vãi linh hồn ra!
*
Cứ như Edmund Wilson viết, trong Tới ga Phần Lan, chương Marx: Thi sĩ của những tiện dụng, Poet of commodities, thì, Marx đã tiên tri ra được thứ văn chương kiểu thư 9 nút của ông nhà văn nọ!
Wilson viết, Marx là nhà văn châm biếm thuộc loại tổ sư, one of the greatest masters of satire. Và, khởi từ "modest proposal"  [đề nghị khiêm tốn], của một đại biếm gia khác, Swift - ông này đề xuất, để chữa hết sự khốn khổ, nghèo đói, của xứ Ireland, cách tốt nhất, là, cho những kẻ đang đói khổ đó, ăn thịt, chính những đứa trẻ thừa thãi của họ - Marx lý luận: Tội ác, đối với những tên tội phạm, thì cũng giống như tư tưởng đối với triết gia, thơ đối với thi sĩ...  và thực tập nó [sản xuất ra tội ác, tư tưởng, thơ ca, bài văn, trong có thư 9 nút...] thì thật hữu ích cho xã hội, bởi vì vừa giải quyết được nạn nhân mãn, vừa đem việc làm đến cho những công dân bảnh, có giá, thí dụ như ông nhà văn nọ!

Hai Trầu & NNT
Gấu này sở dĩ cứ nấn ná không dám viết về Nguyễn Ngọc Tư, một phần là vậy.
Nếu viết, là phải làm sao tách văn của bà ra khỏi cái đám rác rưởi đó.
Bởi vì coi Nguyễn Ngọc Tư là 'đặc sản', rồi khen văn của bà, bằng cách choàng cho bà vòng hoa, ông VC nằm vùng VH đã từng choàng cho kỳ nữ KC, thì đúng là quá khốn nạn! NQT

Xâu con mắt luồn kim tìm chiêm bao

Trang NNT
Đọc NNT

Auden: Time that is intolerant
Thời gian sẽ tha thứ cho mi,
Vì mi viết bảnh quá!

Notes on Susan Sontag
("My greatest dream was to grow up and come to New York and write for Partisan Review and be read by 5,000 people.") Her trip to Hanoi in 1968. The mini-skirted babe in the frumpy Upper West Side crowd and her years as the only woman on the panel. The front-page news in 1982 when, after years of supporting various Marxist revolutions, she declared that communism was "fascism with a human face."
Giấc mộng lớn lao nhất của tôi là lớn lên, nhập vào thành phố New York, viết cho tờ Partisan Review và có năm ngàn người đọc mình.
Sau khi hăm hở cổ võ cho những cuộc cách mạng Mác xít, là cuộc vỡ mộng lớn lao nhất: Chủ nghĩa Cộng sản là "chủ nghĩa Phát xít với bộ mặt của con người."

Hôm nay nhân loại nói chung một tiếng nói
Giá Việt Nam được xếp hạng tư trên thế giới về văn minh, và nếp sống hiện đại thì sung sướng biết chừng nào!

Trong những ngày trung tuần tháng Bẩy 1995, tại Đại Học York, Toronto, đã diễn ra cuộc thi Toán Quốc tế lần thứ 36, giữa những toán học gia tương lai của nhiều quốc gia trên thế giới, nhật báo địa phương, Toronto Star, viết: Hôm nay nhân loại nói chung một tiếng nói.
Phái đoàn Việt Nam gồm 6 em, 2 huy chương vàng, 3 huy chương bạc, một đồng. Cuộc thi thực sự mang tính cách cá nhân, nhưng so số điểm, phái đoàn Việt Nam đứng hạng Tư, sau Trung Hoa, Romania, và Russia.
"Những toán học gia đều buồn...", tôi bỗng nhớ những ngày còn học Trung học, nhớ tới câu nói của René Thom, buổi tối tại một nhà hàng ở Toronto. Nỗi buồn càng thấm thía hơn qua câu nói khi giã từ của một em trong đoàn: Giá Việt Nam được xếp hạng tư trên thế giới về văn minh, và nếp sống hiện đại thì sung sướng biết chừng nào!
Hoang tưởng trong văn chương thì chẳng sao, nhưng hoang tưởng trong quản lý kinh tế, trong quan hệ đối xử giữa con người với con người - vốn quí nhất của xã hội - chỉ những người Cộng sản mới có riêng cho họ thứ ngôn ngữ đó.

Nhưng đã có một thời, những triết gia như Henri Lefèbvre, Aron, Merleau-Ponty... đã mơ tưởng một thứ tiếng nói phổ thông, duy nhất, cho toàn thể nhân loại: Chủ nghĩa Cộng sản. Thứ tiếng nói phi chính trị, phi triết học, phi vong thân. Trước sự sụp đổ của chủ nghĩa Cộng Sản, Louis Althusser - trước thềm cái chết - đã ngậm ngùi than thở, chúng ta đã sản xuất ra một triết học "ảo" cho Marx, một thứ triết học không có trong tác phẩm của ông.
Trong bài mở đầu cuốn Signes (Ký hiệu, 1960), Merleau Ponty viết: "Chủ nghĩa Marxisme tìm thấy trong lịch sử những thảm kịch trừu tượng về Hữu thể và Hư vô, nó đặt vào đó gánh nặng siêu hình lớn lao; điều này đúng, vì nó nghĩ tới bộ khung, tới kiến trúc tính của lịch sử, tới sự xen lẫn, bổ sung giữa vật chất và tinh thần, giữa con ngừơi và thiên nhiên, giữa hiện hữu và ý thức, trong khi triết học chỉ đưa ra được bài toán đại số và bản thiết kế. Thu tóm toàn bộ nguồn gốc nhân loại, chính trị cách mạng đi qua trung tâm siêu hình này. Nhưng trong thời kỳ gần đây, chính trị chỉ là thủ đoạn, một chuỗi đứt đoạn những hành động, những giai đoạn không có ngày mai, và người ta 'buộc' vào đó tất cả những hình thức của tinh thần và của cuộc sống. Thay vì nối kết những đức hạnh, triết học và chính trị chỉ trao đổi cho nhau những cái xấu: Người ta có một thực hành quỉ quyệt và một tư tưởng mê tín."
Bạn đọc thấy ngay từ những năm 60, Merleau-Ponty đã nhìn thấy rõ kết cục bi thảm của tương lai Cộng sản Việt Nam hiện nay: Hành động dã man, tư tưởng tín điều.
*
Đọc lại Althusser, Gấu này mới cảm khái làm sao, khi muờng tượng ra giấc đại mộng của Bác Hồ, về căn nhà Việt Nam, sau khi đánh thắng Mẽo. Đó là khi chủ nghĩa xã hội bước vào chủ nghĩa cộng sản: Tất cả cho Con Người, với những đề tài mới mẻ của nó: Tự do cho cá nhân, kính trọng cho hợp pháp, phẩm giá cho con người.

*
Avoir un pareil procès,
c'est déjà l'avoir perdu.
Có vụ án như thế,
là kể như thua rồi.
Kafka: Vụ Án
G. Lukacs - L. Lucien Goldmann: L'aventure discursive, trong:
Lucien Goldmann và xã hội học về văn học  [nhà xb Đại học Bruxelles].
*
Giấc đại mộng của Bác Hồ đã biến thành hiện thực:
Nông dân sau khi biểu tình, đòi đất, được yêu cầu về địa phương trình diện ông Trùm Khu Vực, Lãnh Chúa Vùng.
Ông Huỳnh Thế Năng (bên trái), phó chủ tịch UBND tỉnh An Giang,
lắng nghe bà Hoa Thị Hân khiếu nại về việc đòi lại đất làm đồn biên phòng 933.
Ảnh: Đ.Vịnh [Báo Tuổi Trẻ]
*
Althusser viết, nếu như thế, "chủ nghĩa nhân bản cách mạng" chỉ có thể là một "chủ nghĩa nhân bản giai cấp" [a 'class humanism"], rồi ông Tây "Mác học" [Marxologue] đi một đường tiểu chú:
Ở đây, tôi sử dụng 'class humanism', theo nghĩa của Lênin, theo đó, Cách Mạng Tháng Mười đã đem quyền lực tới cho giai cấp công nhân, những thợ thuyền và những nông dân, và, nhân danh họ, on their behalf,  nó bảo đảm những điều kiện của cuộc sống, hành động và phát triển, mà họ chưa từng thấy trước đó: dân chủ cho giai cấp công nhân, chuyên chế dành cho những kẻ áp bức, bóc lột; tôi [Althusser] không dùng từ 'class humanism' theo nghĩa của Marx, trong những văn bản hồi còn trẻ, theo đó, vô sản, trong sự vong thân của nó, nói lên yếu tính của con người... (1)
(1) For Marx, [Pour Marx] Louis Althusser, Ben Brewster dịch từ tiếng Pháp, nhà xb Verso, 1997 (2)
Bức hình trên, minh họa đúng ý Marx, về thế nào là vô sản:
Vô sản, yếu tính của nó, chính là sự vong thân.
Thử hỏi, bà già đang chắp tay đó, có tí "không-vong thân" nào không, so với Con Người, là ông Trùm?
(2) The republication of this work, as part of Verso's new Radical Thinkers series, reflects a growing interest in Marxist ideas in the anti-capitalist movement. It is a shame that Althusser's cold and lifeless account of Marxism has been chosen to represent these ideas. [Sự kiện, nhà xb Verso cho in lại những tác phẩm này cho thấy Mác vưỡn ăn khách, tuy nhiên, chọn Althusser, thì yếu quá!]. Nguồn
*
Nhìn bức hình Gấu nhớ tới Lukacs, lý thuyết gia tổ sư Mác xít. Người phán, nhân khi đọc Pascal: "Bi kịch là một trò chơi, một trò đùa, giữa con người và số mệnh của nó, một trò đùa mà Thượng Đế là người coi. Nhưng ông ta chỉ là người coi thôi. Những lời nói, những cử chỉ của ông không mắc mớ gì tới những lời nói, những cử chỉ của diễn viên. Chỉ có cặp mắt của ông là đặt lên họ". [Seuls ses yeux reposent sur eux].
Lucien Goldmann, trích dẫn Lukacs trong "Le Dieu Caché" [Thượng Đế Ẩn],
[Ẩn, caché, như... PXA?]

Gấu, nhà văn
Anh đọc, và phán, thằng cha này tội nghiệp thật, thằng cha này thảm quá, thằng cha này yếu xìu, khi nó được yêu, nó còn sợ hơn là không được yêu!
Chỉ sợ mất. Chỉ sợ hết.
Anh ta lôi một đoạn ra để chứng minh.
Quả thế thật.