49-53 PDF
On the politics of nostalgia
"Sao không hát cho những
người vừa nằm xuống..."
Đã có một thời, tôi không sao chịu
nổi. Chúng rũ rượi, mệt lả. Đầy sũng nước mưa, nước mắt. Chúng
gọi tên thảm kịch. Thảm kịch của những cái vô ích.
Của cuộc chiến điêu đứng, rồ dại. Chúng gợi tâm trạng
nhớ. Nhớ bùn. Nhớ đời sống thảm hại, nhàm chán. Nhớ
những kỷ niệm chẳng đáng nhớ. Nhớ ngã tư đường Lê
Văn Duyệt-Phan Đình Phùng gần nhà cô bé,
khi chưa có tượng Thích Quảng Đức. Cô bé hớt
hải chạy ra, hớt hải lắc đầu, rồi lại hớt hải chạy về. Nhớ những ngày
nhà cô bé dời lên đường Gia Long. Buổi sáng,
cô đưa em đi học trường Kiến Thiết gần khu Chợ Đũi, đưa mắt nhìn
người yêu đang chờ đợi trong quán cà phê Tầu
ở ngay đầu đường. Khi về, cô tha thẩn giữa những hàng cây
nơi vườn Tao Đàn. Mùa Thu theo chiếc lá nhẹ nhàng
đậu trên vai cô bé đang mơ mộng, đang trở thành
người lớn.
Nhớ, nhớ..."Nếu mai không nở, anh đâu biết Xuân về hay chưa...", em tôi vẫn thường nghêu ngao một mình trước khi bỏ đi.
Như những lời chúc dữ, chúng
báo trước một Miền Nam mòn mỏi, suy sụp, trước một Miền
Bắc lì lợm, dai dẳng.
The cloaca of the world.
A certain German wrote
down that definition of Poland in 1942. I spent the war years there
and afterward, for years, I attempted to understand what it means to bear
such an experience inside oneself. As is well known, the philosopher
Adorno said that it would be an abomination to write lyric poetry after
Auschwitz, and the philosopher Emmanuel Levinas gave the year 1941 as the
date when God "abandoned" us. Whereas I wrote idyllic verses, "The World"
and a number of others, in the very center of what was taking place in
the anus mundi, and not by any means out of ignorance. Do I deserve to
be condemned for this? Possibly, it would be just as good to write either
a bill of accusation or a defense. Horror is the law of the world of living
creatures, and civilization is concerned with masking that truth. Literature
and art refine and beautify, and if they were to depict reality naked,
just as everyone suspects it is (although we defend ourselves against that
knowledge), no one would be able to stand it. Western Europe can be accused
of the deceit of civilization. During the industrial revolution it sacrificed
human beings to the Baal of progress; then it engaged in trench warfare.
A long time ago, I read a manuscript by one Mr. Ulrich, who fought at Verdun
as a German infantry soldier. Those people were captured like the prisoners
in Auschwitz, but the waters of oblivion have closed over their torment
and death. The habits of civilization have a certain enduring quality and
the Germans in occupied Western Europe were obviously embarrassed and concealed
their aims, while in Poland they acted completely openly.
It is entirely human and understandable to be stunned by
blatant criminality and to cry out, "That's impossible!" and yet,
it was possible. But those who proclaim that God "abandoned us in 1941"
are acting like conservators of an anodyne civilization. And what
about the history of humankind, with its millennia of mutual murder?
To say nothing of natural catastrophes, or of the plague, which depopulated
Europe in the fourteenth century.
Nor of those aspects of human life which do not need a grand
public arena to display their subservience to the laws of earth.
Life does not like death. The body, as long as it is able
to, sets in opposition to death the heart's contractions and the warmth
of circulating blood. Gentle verses written in the midst of horror
declare themselves for life; they are the body's rebellion against its
destruction. They are carmina, or incantations deployed
in order that the horror should disappear for a moment and harmony emerge-the
harmony of civilization or, what amounts to the same thing, of childish
peace. They comfort us, giving us to understand that what takes place
in anus mundi is transitory, and that harmony is enduring-which is not
at all a certainty.
Milosz cho biết chính
là ở hậu môn thế giới mà ông làm
thơ, và đừng có nghĩ là ông không
biết câu phán của Adorno: As is well known, the philosopher
Adorno said that it would be an abomination to write lyric poetry after
Auschwitz, and the philosopher Emmanuel Levinas gave the year 1941 as
the date when God "abandoned" us. Whereas I wrote idyllic verses, "The
World" and a number of others, in the very center of what was taking
place in the anus mundi, and not by any means out of ignorance.
*
Milosz biết, nhưng nhà
nghệ sĩ Võ Đình của Mít, không.
Ông bỏ nước ra đi nên chẳng hề biết chiến tranh
Mít, nhưng lạ là cũng chẳng biết Lò Thiêu,
hay Adorno là thằng chó nào.
Khi Gấu lỡ nhắc đến thằng chó Adorno, trên
tờ Văn Học, khi còn
giữ mục Tạp Ghi, và câu phán ghê gớm của
ông, nhà nghệ sĩ bèn mắng, thằng cha này đúng
là "vung tay quá trán".
Sau Lò Thiêu vẫn có thơ, chứng cớ là
"Đêm Tận Thất Thanh" của Phan Nhật Nam đây nè!
Mà, đâu chỉ...
"Đêm Tận Thất Thanh"!
Có thể nói, tất cả văn chương Mít, sau 30 Tháng Tư 1975, VC hay không VC, tù VC hay không tù VC, thì đều được viết ra, như thể Lò Cải Tạo đếch xẩy ra.
NQT
Văn Học số Xuân Đinh Sửu [129&130],
trong phần Tạp Ghi, ông Nguyễn Quốc Trụ viết: "... rằng sau
Auschwitz, 'nếu cá nhân nào đó mà
còn làm được thơ thì thật là dã man'
(sic), và 'mọi văn hóa sau
Tôi
chưa từng được quen biết, trong lãnh vực văn học, ông
Adorno này, nên không lạm bàn rông
rài. Chỉ "trộm" nghĩ rằng câu nói của ông
[ta] có vẻ như... "vung tay quá trán". Có
thể đổi được chăng những câu phê phán này
thành... "sau
Đêm
Tận Thất Thanh là một nhánh kỳ hoa đó.
...
24 tiếng trước
Tết Đinh Sửu, ở Việt
Của
Ông Sơ Dạ Hương với tình thân 30 năm Nguyễn Quốc Trụ,
La Pagode.
CA Oct/28/2003.
PNN ký tên.
Những bài thơ gởi đảo xa & trăng màu hồng
Sáng nay, trong email Cường lại gởi cho những tài liệu về Thanh Tâm Tuyền (TTT) trong đó chứa những điều mình chưa từng biết, những điều lần đầu tiên được công bố. Về một mối tình và những bài thơ cho đảo xa.
Blog PVGCC thắc mắc: Ai cho phép mà lần đầu tiên được công bố?
Thư riêng, mail riêng, làm sao dám đăng lên, rồi tự cho phép lần đầu tiên được công bố?
NQTTV đã từng viết về những kỷ niệm thật riêng tư về TTT, tính, qua đó, lần ra những liên hệ với những bài thơ, bài viết, truyện ngắn, truyện dài của ông, nhưng sau đó, nhận được mail của bạn C ra lệnh ngưng.
*
Một bạn văn vừa cho biết nguồn của những bài thơ của TTT.
Tks. NQT
From:
Sent: Tuesday, February 14, 2012 5:43 PM
Subject:
tinvan.net
<
GCC thắc mắc: Ai cho phép mà lần đầu tiên
được công bố?
Thư riêng, mail riêng, làm sao dám
đăng lên, rồi tự cho phép lần đầu tiên được công
bố?
>
Ong GCC nay qua la bop chop
(as always)
Trong cai link chinh inh o post cua ong GCC : "Giờ đây,
sau khi nha tho nằm xuống sáu năm, tất cả được công
bố. Mà do người tình trăng hồng hạ kia."
(http://phovanblog.blogspot.com/)
Thi "nguoi tinh hong ha" cong bo "thu rieng" .
The ong GCC phan doi a ? Ai noi
ong "thu rieng khong dam (sic) dang len" ? Nha tho...cung
la mot "public figure" trong pham tru VN . Dang len cung
...OK lam chu nhi !
Ong la ai cua nha tho ...qua't la'o the ?
Ong bat duoc "nguon" roi , co phan ung gi chang nhi ?
Phuc đap:
Ban hieu lam roi
...
Phu nhan của nha tho la nguoi
khong lien quan den “giang ho, gio tanh mua mau” (1)
NXT la ban cua TTT
Anh phai biet chuyen do
O dau post cung duoc
Nhung Pho Van dung nen post
Regards
NQT
xin loi ong GCC
.
Bay gio la "mode" tung ...thu* rieng len mang, nguoi doc
"net" binh thuong nhu toi cung nga'n , nhu kieu Dao Anh-TCS ...bay
gio "Cu*?a Kho'a Trai' " - "Trang Hong" - va Nha Tho Tu Do vi dai cua
Mien Nam !
Do la thu* / tho* trong tinh tha^`n van nghe , mot kieu
lang mang ngoai doi song ...gia dinh (von khong lang mang cua TTT).
Toi dong y ve post cua ong ve NXT .
Tran trong va xin loi lam phien
(1)
Cái câu của bà
vợ Trung Uý Kiệt, trong Một
Chủ Nhật Khác, có thể áp dụng ở đây:
-Mấy người không thấy là mấy người diễn trò
dâm loàn, đồi bại...
Thùy bật la lên, chụp lấy Kiệt xâu xé.
Kiệt chết sững, không phản ứng. Thùy rít lên:
Đồ tồi bại, đốn mạt, sadique... tu es sadique, không ngờ,
không tưởng tượng nổi. Tởm, tởm quá. Kiệt chảy nước mắt
những vẫn cười nôn.
Khi nguôi ngoai, Thùy hỏi:
-Có thật đàn ông các anh ngấm
ngầm đều ưa những trò tồi bại? Có thật anh chán
tôi, vì tôi không thể... bước vào khách
sạn, hay nằm ngoài trời với anh như....
-Đừng bậy. Anh không phải thế....
-Thế anh là thế nào? Còn vết sẹo kia
giải thích thế nào?...
Kiệt nghẹn lời.
Chàng không thể hé môi. Làm cách
nào chàng có thể mở miệng giải thích?
Rồi cũng qua.
Bây giờ, Kiệt tự đùa mình: một hôm
nào tình cờ người tình cũ của ta có thể
đột ngột xuất hiện chăng? Chàng hơi trợn trước câu hỏi.
Source
Đọc
lại, và đọc những "lần đầu công bố", thì GCC
mới hiểu, Kiệt, có thể đã tính ra được chuyện
người tình cũ đột ngột xuất hiện, ở nhà 1 bà bạn,
ở Đà Lạt, mà có lẽ luôn cả chuyện vừa mới
xẩy ra, và đây là những lời tạ lỗi, tự coi thường
chính mình, trước Thùy?
-Anh
sa sút thật. Anh sa sút đến em cũng không ngờ.
Kiệt muốn sa nước mắt sau câu nói của Thùy.
(1)
Trên Tin Văn đã
từng trang trọng giới thiệu thơ NXT (1)
Lần mới qua Cali, có gặp ông. Gấu ngồi bàn
với ai… nhỉ, quên mất,
ông ghé bắt tay ông bạn ngồi cùng bàn,
nhưng vờ Gấu!