|
SN_GCC_2017
SN_GCC_2017
Thư
tín
Bác Gấu mở một cửa sổ nhìn
ra vườn địa đàng, hoặc lò thiêu, vực thẳm ...40 năm
sau khi nhìn lại đời mình cháu có thể nói
to lên rằng: chính việc tìm thấy " nó đây
rồi " trang Tin Văn mà tôi trở thành tôi
như bây giờ. Tất nhiên cháu có đủ tự tin để
thấy mình bảnh, bây giờ và lúc ấy.
Trong một đoạn về R.M Rilke sau khi đọc " Thư cho một thi
sĩ trẻ tuổi "
cháu viết thế này: Ông biết đấy, khi
một người trẻ tuổi đang tìm kiếm mình thì gặp
một lời khuyên bảnh đến vậy, cuộc đời anh ta thay đổi từ khoảnh
khắc đó, anh ta bị tước mất cái quyền không bảnh,
chỉ để cho tương xứng với điều anh ta tri nhận.
Trang Tin văn còn bảnh hơn thể vì nó
là một thế giới chứ không riêng một nhà văn
Một lần nữa, cảm ơn Bác Gấu!
Cháu gửi kèm " tứ tấu khúc " của cháu,
trong đó có mấy bài mới viết ở Sài Gòn,
cháu mới về Sài Gòn sau 2 năm sống ở Đà
Lạt
một thức quà nhỏ, mong bác nhận cho cháu
vui.
Chúc Bác sức khỏe và ( cái này
hơi thừa ) sự minh triết!
4taukhuc-totam.rar
Tố Tâm - một người đọc Tin Văn
Mong
" kết bạn " với tiền bối vì khoái đọc trang tin văn. Quà
ra mắt là bài thơ nhỏ tặng tiền bối:
Những
hạt bụi vũ trụ
Trong riêng không - thời gian
Của hòa
âm quyến rũ
Xin hết!
Anh em Viễn Thông
Bưu Điện Saigon xưa tại USA muốn liên lạc với anh. Xin email
về Đinh Chu, dạy tại Trường Cao Đẳng Viễn Thông trước năm 1975.
Email của tôi là
chào
anh Quốc Trụ, anh có thể thay đổi settings để follow anh được
không ạ? [Thanh Bình]
Phúc đáp: GCC đọc mấy cái mail trên,
từ Yahoo Messenger.
Có cái từ đời nảo đời nào.
GCC có Yahoo Messenger nhưng old model.
Không biết làm sao trả lời
Sorry
Xin liên lạc, qua Tin Van Yahoo Mail
Tks All
NQT
To: Tố Tâm.
Đã mở được, và đọc được Tứ Tấu Khúc của
bạn. Sẽ post trên Tin Văn
Many Tks
NQT
Sẽ "hàn huyên" sau - sau 2 năm sống ở Đà
Lạt.
V.v Đà Lạt.
Truyện ngắn đầu tay của Gấu trên
Chiều Hướng Mới, đặc san của trường Đại Học Sư Phạm Đà Lạt.
Huỳnh Thanh Tâm, là tên khai sinh của Huỳnh
Phan Anh.
Đinh Ngọc Mô, theo như bài viết của Đặng Tiến về
TTT, sau tự tử.
Truyện ngắn này, đã từng gửi Sáng Tạo. TTT
về nói với bà cụ, Thằng Trụ nó viết văn, và
còn đi xa hơn DNM.
Báo ST chết, chưa kịp đăng, GCC thấy tên Sơ Dạ Hương,
trong mục Hộp Thư của tờ Văn Nghệ. Không đăng.
Khi HPA làm số Chiều Hướng Mới, bèn đăng
To TT: Tứ Tấu Khúc, mà sao chỉ có ba?
Không làm sao vô Yahoo Messenger được nữa
Gửi lại cái file vô yahoo account trên Tin Văn
Email
Tks. NQT
1/4/13
ý nghĩa của đối thủ
nếu có viết chưởng, chưởng
của tôi sẽ rất bựa và sẽ có xen như thế này:
hai cao thủ đấu với nhau đến hồi kịch liệt, nhìn từ bên ngoài
thì như hai thằng dở hơi ngồi đờ đẫn nhìn nhau nhưng thật
ra đã tới lúc nhúc nhích một li một tấc là
có kẻ toi mạng, con ruồi nào lỡ bay qua là trúng
huyệt bách hội lăn quay thở dốc liền, trên đầu mỗi đồng chí
có một mảnh khói bốc lên lờ mờ; và như mọi cuộc
oánh nhau, bu lại xung quanh là rất đông cao thủ hạng
bốn hạng năm của thiên hạ, chúng chỉ trỏ xì xào,
lại còn phân tích tích phân loạn cào
cào, vừa nãy là chiêu Ngũ Hành xào
tỏi, bây giờ thì đang đấu Nguyên Khí sắn luộc
vân vân và vân vân; hai cao thủ trong vòng
đấu bực mình lắm vì bọn chúng cứ lao xao điếc cả tai
và điếc thêm một thứ nữa, đến hồi không chịu nổi nữa,
một người móc luôn cứt mũi búng một đàn chỉ thần
thông, một chú ở vòng ngoài bỗng ngã lăn,
miệng ú ớ, từ đó bị phế bỏ võ công vĩnh viễn,
suốt đời mắc chứng viêm phế quản
chưởng của Kim Dung những bộ
lớn có rất nhiều điều đáng ngưỡng mộ, nhưng một ấn tượng
rất lớn mà Kim Dung để lại trong tôi là Tuyết Sơn Phi
Hồ, đặc biệt là đoạn Kim Diện Phật Miêu Nhân Phượng đấu
với Liêu Đông đại hiệp Hồ Nhất Đao
trong Tuyết Sơn Phi Hồ này,
Kim Dung đẩy lên đến mức trác tuyệt quan niệm về đối thủ trong
giang hồ
giang hồ lồng lộng (bờ sông
trắng hoa dương/chia ly buồn đứt ruột/giậm chân hát mà
từ biệt... vạt áo xanh giang hồ) sở dĩ kỳ thú là bởi
có những cặp đối thủ; đối thủ tầm thường thì mong giết được
nhau, mong thắng được một chiêu, tiên thủ vi cường, dĩ bẩn
trị địch, mong nhanh hơn nó một sát na để xử lý xong
nó rồi đi lên đỉnh đồi đứng nhìn về xa xăm, áo
choàng thẫm máu tung bay trong gió mùa hoang
lạnh
cao thủ thượng thặng không
có cái tâm lý ấy; những gì tinh túy
nhất của chưởng không dính đến chết chóc (phim action
của Hollywood ta luôn luôn thấy có mùi rẻ tiền
là vì nhiều máu quá), Morris cũng phải quyết
định để anh lonesome cowboy không bao giờ bắn chết người nữa thì
Lucky Luke mới có cơ bước vào thế giới của sự vĩ đại và
bất tử
cao thủ như Miêu Nhân
Phượng và Hồ Nhất Đao coi cái sự gặp được nhau là
một hạnh ngộ bất tuyệt trong đời, đấu mãi với nhau thì nảy
sinh lòng mến phục và trân trọng; tìm được đối
thủ xứng tầm cũng thú ngang với tìm được một tuyệt sắc giai
nhân không sợ bị gọt đầu bôi vôi mà đi theo
mình kẻ lông mày cho mình, ngang tìm được
một tri kỷ đối ẩm luận đời quên ngày tháng
quý trọng đối thủ, Miêu
Nhân Phượng coi cái chết của Hồ Nhất Đao là nỗi bất
hạnh lớn lao của đời mình; vào giây phút ấy,
Miêu Nhân Phượng hiểu rằng sẽ chẳng bao giờ mình còn
tìm được một ai như Hồ Nhất Đao nữa; đối thủ ở một mức nào
đó là duy nhất, không thể thay thế, như người bạn thân
ý nghĩa của đối thủ là
khiến cho ta thấy đời đáng sống, ngày ngày ta được
đối thủ nâng lên một tầm mức mới vì đối thủ bắt ta lúc
nào cũng phải suy nghĩ để phá một chiêu, khiến ta nghi
hoặc, khiến ta hậm hực, khiến ta ngưỡng mộ trước tài năng xuất
chúng, trước khí độ hiên ngang, trước tấc lòng
trượng phu, trước những quái đản bất ngờ
và rất bực khi đối thủ
của mình bị mấy bọn cao thủ Tây Vực mặt giặc đến quấy nhiễu,
để đối thủ không thể tập trung vào cuộc đấu với ta; trong
cuộc đấu giữa Hồ Nhất Đao và Miêu Nhân Phượng, có
một đêm Miêu Nhân Phượng đã bỏ đi, sáng
ra phi ngựa về vứt dưới chân Hồ Nhất Đao một cái đầu người,
là một kẻ thù của Hồ Nhất Đao, làm vậy là để
Hồ Nhất Đao đỡ phải bận tâm với những thứ vớ vẩn
những điều như thế là
quý giá
(viết riêng tặng Mr. Tin
Văn)
Blog NL
Tks.
Take Care
NQT
Đại Lục Kim Dung
BỈ NGẠN MIỀN ĐỒNG THẢO
( Tặng chú ong mất râu
trong rừng mưa
Bay vào hương gỗ mục – Mai Vi )
Miền đồng thảo mọc hoa Bỉ Ngạn
Đáy hoàng hôn
Câu chuyện tình cất lên và hết
Nhanh hơn hoa tàn
Há môi đợp một hai giọt mật
Quên lãng
Thanh âm vùng vẫy bứt xiềng xích biển
Sóng dội bờ xa
Phơi vết hằn tinh vân
Thiếu im lặng
Ta ồn ào gà mái mất con
Chiều kích tâm hồn đo bởi vô ngôn
Tình yêu khởi nguồn khi lời tỏ tình dứt
Tìm về một lần
Miền đồng thảo
Bỉ Ngạn mất
Hẹn nhau bên cầu Nại Hà
Không người đến
Vuốt ve di chúc đời ta
Dục vọng trường tồn
Phai theo gió hoàng hôn
Mỏi mệt
Ngựa già nhai cỏ đồi thông
Nuốt chòm sao Thiên Mã
Mù sương lan cửa hang
Liếm hồn ta chui rúc
Ta đau lần thứ nhất
Ngày mai lần thứ hai đến
Nhưng ta không đợi chờ
Tố Tâm
(Viết ở quán cà phê Miền Đồng Thảo )
Sài Gòn, 9.16
CHIM THIÊN ĐƯỜNG
Một cú ho
Cơn mưa vi trùng vãi khắp
Lá thông lúc nhúc rừng thu
Có lần đấng Tối Cao khạc đờm vào mặt ta
Ta mang thứ nước thuần khiết ấy đi khắp thế gian
Ta tắm táp cho linh hồn loài người
Hiện diện trần trụi mặt trời
Ta gieo rắc hoài nghi mộng tưởng ánh sáng
dưới lòng suối
Giây phút thiêng liêng Tin Mừng sắp
hết
Ta ôm chim thiên đường vào lòng
Chú há mỏ ngậm lấy một giọt thuần khiết
Chú vỗ cánh bay
Ta có gì để tiếc
Giọt cuối cùng ta để dành không mất
Ta lại đi khắp thế gian để tìm suối nguồn từng gieo
rắc
Thái Bình Dương cạn
Nước mắt thấm vào gối khóc
Mặt trời hiện diện nữa đêm
Nói cho ta nghe: ngày mai sẽ tắt
Ta vẫn còn nữa đêm để ca hát
Về chim thiên đường
Tố Tâm
Sài Gòn 9.16
LỜI RAO
Anh bịa ra em
Rồi bịa tiếp tình yêu
Kẻ mất hết hy vọng
Nhắm mắt đợi phút nguy nàn
Bịa ra chúa, phật
Hòng ủi an cứu chuộc linh hồn cũng được bịa ra nốt
Khốn nạn thay anh biết
Trái đất này chẳng là gì
Một vì sao đang tắt
Sài Gòn dấu chấm đen lúc nhúc
Vi trùng chuyển động
Tàn cơn mất ngủ
Đêm là nơi lang thang đáy mộ
Đồi thông Đà Lạt
Sương mù lan xuống cỏ dày
Tấm bia đề: cái xác thối của T.
Kẻ căm thù mặt trời
Kẻ chết hụt
Bặm đôi môi đẹp và ác độc
Hãy cầu phúc cho anh: yên nghĩ
Giấc mộng trầm kha
Xa xôi vệt mờ đuôi sao chổi
Tố Tâm
Sài Gòn 9.16
Còm: Cực kỳ hung dữ, cực kỳ ngổ ngáo!
Câu chuyện tình cất lên và hết
Nhanh hơn hoa tàn
Bặm đôi môi đẹp và ác độc
Lá thông lúc nhúc rừng thu
Tls. NQT
For the Jamaican poet Kei Miller, Walcott’s most important contribution
was perhaps his assertion of his Caribbean identity and his confidence
that this identity was enough to encompass all of human experience.
Cái đóng góp quan trọng nhất, cái tự sướng,
tớ là Gấu Nhà Văn, thế là đủ vượt quá tất cả
kinh nghiệm nhân loại rồi!
Trang Tin văn còn bảnh hơn thế vì nó là
một thế giới chứ không riêng một nhà văn.
Tks. NQT
HERACLITUS
The second twilight.
The night sinking into sleep.
Purification and oblivion.
The first twilight.
The morning that was dawn.
The day that was morning.
The day of a thousand things that will be the spent afternoon.
The second twilight.
That other habit of time, the night.
Purification and oblivion.
The first twilight ...
Secretive dawn and at dawn
the Greek's anxiety.
What scheme is this
of it will be, it is and it was?
What river is this
where the Ganges flows?
What river is this whose source is inconceivable?
What river is this
bearing along mythologies and swords?
It would be useless for it to sleep.
It flows through sleep, through the desert, through a
basement.
The river carries me off and I am that river.
I was made of wretched stuff, mysterious time.
Perhaps the source is inside me.
Perhaps the fatal and illusory days
spring from my shadow.
-S.K.
J.L. Borges: Poems of the Night
HERACLITUS
Hoàng hôn thứ nhì
Đêm chìm vô giấc ngủ.
Thanh tẩy và quên lãng.
Hoàng hôn đầu.
Buổi sáng là rạng đông.
Ngày là buổi sáng.
Ngày với cả ngàn sự việc sẽ là buổi xế trưa qua
đi qua đi.
Hoàng hôn thứ nhất.
Một thói quen khác của thời gian, đêm.
Thanh tẩy và quên lãng.
Hoàng hôn thứ nhất…
Rạng đông bí ẩn và, vào lúc rạng đông
Cơn xốn xang của người Hy Lạp.
Ý đồ gì ý đồ này,
Của cái sẽ là, đang là, hay đã là?
Sông gì sông này
Sông Hằng chảy về đâu?
Sông gì sông này mà
Nguồn của nó thì không thể hiểu được?
Sông này sông gì mà
Xênh xang cùng với nó
Là những huyền thoại và gươm giáo?
Ngủ thì đúng là vô dụng đối với nó.
Nó trôi qua giấc ngủ, qua sa mạc, qua tầng hầm
Con sông mang tớ đi, và tớ là con sông:
Tớ được làm ra bởi cái thứ chất liệu thê lương đó:
thời gian bí ẩn
Có thể nguồn là ở bên trong tớ
Có thể những ngày tàn khốc và viển vông
Chồm ra từ cái bóng của tớ .
ALMOST A LAST JUDGMENT
My doing nothing as I walk the streets lives on
and is released into the night's multiplicity.
The night is a long and lonely celebration.
In my secret heart I justify and glorify myself.
I have witnessed the world; I have confessed to the
strangeness of the world.
I've sung the eternal: the bright returning moon and the
faces
craved by love.
I've recorded in poems the city that surrounds me
and the outlying neighborhoods tearing themselves apart.
I've said astonishment where others said only custom.
Faced with the song of the tepid, I ignited my voice in
sunsets.
I've exalted and sung my blood's ancestors and the ancestors
of my dreams.
I have been and I am.
I've fixed my feelings into durable words
when they could have been spent on tenderness.
The memory of an old infamy returns to my heart.
Like a dead horse flung up on the beach by the tide, it
returns
to my heart.
And yet, the streets and the moon are still at my side.
Water keeps flowing freely in my mouth and poems don't
deny me their music.
I feel the terror of beauty; who will dare condemn me when
this great moon of my solitude forgives me?
-S.K.
Xém phán quyết chót
Cái không làm cái chó gì của
tớ, trong lúc tớ lang thang trên đường phố
Tiếp tục sống, và được thả vào trong cái đa đoan
của đêm
Đêm thì là 1 cuộc lễ dài thòng, và
đơn côi
Trong trái tim bí mật của mình, tớ xác minh,
và vinh danh chính tớ.
Tớ đã chứng kiến thế giới; tớ đã thú nhận với cái
lạ lẫm của thế giới
Tớ hát cái vĩnh cửu: Sự trở lại của mặt trăng sáng
ngời
Và những bộ mặt hằn dấu khắc của tình yêu
Tớ ghi vào thơ, thành phố quanh tớ
Và những ngoại ô trải dài, tự chúng xé
ra thành những cụm nhỏ
Tớ phán, kinh ngạc, trong khi những kẻ khác chỉ nói,
thói quen.
Trước bài ca của sự nhạt nhẽo, tớ bật ra tiếng nói của
những hoàng hôn
Tớ sướng điên lên, bèn ngợi ca những đấng tiền nhân
của dòng máu,
Và những tiền nhân của những giấc mơ của mình
Tớ đã là và đang là
Tớ gắn cảm nghĩ của tớ vào những từ ngữ có tuổi thọ,
Khi chúng có thể triền miên cùng với sự dịu
dàng của chúng
Hồi ức của một điều bỉ ổi cũ trở lại trái tim của tớ.
Như 1 con ngựa chết được ngọn triều đẩy vô bãi biển
Nó trở lại trái tim của tớ
May quá, những con phố và mặt trăng vẫn thuộc phe ta
Nước tiếp tục thoải mái chảy vô miệng
Và những bài thơ thì cũng không chối từ âm
nhạc của chúng
Tớ cảm thấy cái đẹp mới ghê rợn làm sao
Thằng khốn nào dám kết tội Gấu khi mà vầng trăng
lớn lao của nỗi cô đơn
Của Gấu Nhà Văn
Tha thứ cho…. Hai Lúa?
Dante
Chàng đếch thèm
trở lại
Ngay cả sau khi mất
Thành phố Hà Lội của chàng
Rời bỏ, chàng đi thẳng một mách
Vì chàng mà tôi hát bài
hát này
Đêm. Một bó đuốc. Nụ hôn sau cùng.
Bên ngoài, âm thanh số mệnh – Như gió
hú
Từ Địa Ngục, chàng gửi cho nàng một lời trù
ẻo.
Ở Thiên Đàng, nàng vẫn giữ chàng
ở trong đầu
Chàng không bước chân trần, muộn trong đêm
Bị quyến rũ, như 1 tên tội đồ
Qua Hà Lội - phản bội, đầy hờn oán
Thành phố chàng chân thành ao ước.
Con đường đi của thơ, thơ Mít, thì đúng
là như thế đó: Đi, và đếch thèm trở về.
Lũ khốn kiếp Mít hải ngoại, thơ văn như kít, bèn
bày đặt trở về, xin VC tí danh vọng!
NQT
Thư
tín
Bác Gấu mở một cửa sổ nhìn ra
vườn địa đàng, hoặc lò thiêu, vực thẳm ...40 năm sau
khi nhìn lại đời mình cháu có thể nói
to lên rằng: chính việc tìm thấy " nó đây
rồi " trang Tin Văn mà tôi trở thành tôi như bây
giờ. Tất nhiên cháu có đủ tự tin để thấy mình
bảnh, bây giờ và lúc ấy.
Trong một đoạn về R.M Rilke sau khi đọc " Thư cho một thi sĩ trẻ tuổi
"
cháu viết thế này: Ông biết đấy, khi một người trẻ
tuổi đang tìm kiếm mình thì gặp một lời khuyên
bảnh đến vậy, cuộc đời anh ta thay đổi từ khoảnh khắc đó, anh ta
bị tước mất cái quyền không bảnh, chỉ để cho tương xứng với
điều anh ta tri nhận.
Trang Tin văn còn bảnh hơn thể vì nó là
một thế giới chứ không riêng một nhà văn
Một lần nữa, cảm ơn Bác Gấu!
Cháu gửi kèm " tứ tấu khúc " của cháu, trong
đó có mấy bài mới viết ở Sài Gòn, cháu
mới về Sài Gòn sau 2 năm sống ở Đà Lạt
một thức quà nhỏ, mong bác nhận cho cháu vui.
Chúc Bác sức khỏe và ( cái này hơi
thừa ) sự minh triết!
4taukhuc-totam.rar
Tố Tâm - một người đọc Tin Văn
Mong "
kết bạn " với tiền bối vì khoái đọc trang tin văn. Quà
ra mắt là bài thơ nhỏ tặng tiền bối:
Những
hạt bụi vũ trụ
Trong riêng không - thời gian
Của hòa
âm quyến rũ
Xin hết!
Anh em Viễn Thông
Bưu Điện Saigon xưa tại USA muốn liên lạc với anh. Xin email về Đinh
Chu, dạy tại Trường Cao Đẳng Viễn Thông trước năm 1975. Email của
tôi là
chào anh
Quốc Trụ, anh có thể thay đổi settings để follow anh được không
ạ? [Thanh Bình]
Phúc đáp: GCC đọc mấy cái mail trên, từ Yahoo
Messenger.
Có cái từ đời nảo đời nào.
GCC có Yahoo Messenger nhưng old model.
Không biết làm sao trả lời
Sorry
Xin liên lạc, qua Tin Van Yahoo Mail
Tks All
NQT
To: Tố Tâm.
Đã mở được, và đọc được Tứ Tấu Khúc của bạn. Sẽ
post trên Tin Văn
Many Tks
NQT
Sẽ "hàn huyên" sau - sau 2 năm sống ở Đà Lạt.
BỈ NGẠN MIỀN ĐỒNG THẢO
( Tặng chú ong mất râu trong
rừng mưa
Bay vào hương gỗ mục – Mai Vi )
Miền đồng thảo mọc hoa Bỉ Ngạn
Đáy hoàng hôn
Câu chuyện tình cất lên và hết
Nhanh hơn hoa tàn
Há môi đợp một hai giọt mật
Quên lãng
Thanh âm vùng vẫy bứt xiềng xích biển
Sóng dội bờ xa
Phơi vết hằn tinh vân
Thiếu im lặng
Ta ồn ào gà mái mất con
Chiều kích tâm hồn đo bởi vô ngôn
Tình yêu khởi nguồn khi lời tỏ tình dứt
Tìm về một lần
Miền đồng thảo
Bỉ Ngạn mất
Hẹn nhau bên cầu Nại Hà
Không người đến
Vuốt ve di chúc đời ta
Dục vọng trường tồn
Phai theo gió hoàng hôn
Mỏi mệt
Ngựa già nhai cỏ đồi thông
Nuốt chòm sao Thiên Mã
Mù sương lan cửa hang
Liếm hồn ta chui rúc
Ta đau lần thứ nhất
Ngày mai lần thứ hai đến
Nhưng ta không đợi chờ
Tố Tâm
(Viết ở quán cà phê Miền Đồng Thảo )
Sài Gòn, 9.16
CHIM THIÊN ĐƯỜNG
Một cú ho
Cơn mưa vi trùng vãi khắp
Lá thông lúc nhúc rừng thu
Có lần đấng Tối Cao khạc đờm vào mặt ta
Ta mang thứ nước thuần khiết ấy đi khắp thế gian
Ta tắm táp cho linh hồn loài người
Hiện diện trần trụi mặt trời
Ta gieo rắc hoài nghi mộng tưởng ánh sáng dưới lòng
suối
Giây phút thiêng liêng Tin Mừng sắp hết
Ta ôm chim thiên đường vào lòng
Chú há mỏ ngậm lấy một giọt thuần khiết
Chú vỗ cánh bay
Ta có gì để tiếc
Giọt cuối cùng ta để dành không mất
Ta lại đi khắp thế gian để tìm suối nguồn từng gieo rắc
Thái Bình Dương cạn
Nước mắt thấm vào gối khóc
Mặt trời hiện diện nữa đêm
Nói cho ta nghe: ngày mai sẽ tắt
Ta vẫn còn nữa đêm để ca hát
Về chim thiên đường
Tố Tâm
Sài Gòn 9.16
LỜI RAO
Anh bịa ra em
Rồi bịa tiếp tình yêu
Kẻ mất hết hy vọng
Nhắm mắt đợi phút nguy nàn
Bịa ra chúa, phật
Hòng ủi an cứu chuộc linh hồn cũng được bịa ra nốt
Khốn nạn thay anh biết
Trái đất này chẳng là gì
Một vì sao đang tắt
Sài Gòn dấu chấm đen lúc nhúc
Vi trùng chuyển động
Tàn cơn mất ngủ
Đêm là nơi lang thang đáy mộ
Đồi thông Đà Lạt
Sương mù lan xuống cỏ dày
Tấm bia đề: cái xác thối của T.
Kẻ căm thù mặt trời
Kẻ chết hụt
Bặm đôi môi đẹp và ác độc
Hãy cầu phúc cho anh: yên nghĩ
Giấc mộng trầm kha
Xa xôi vệt mờ đuôi sao chổi
Tố Tâm
Sài Gòn 9.16
Còm: Cực kỳ ngổ ngáo!
Câu chuyện tình cất lên và hết
Nhanh hơn hoa tàn
Bặm đôi môi đẹp và ác độc
Lá thông lúc nhúc rừng thu
Tls. NQT
Làm sao TTT phịa ra được 1 nhân
vật quá đỗi thần sầu, là Kiệt, trong MCNK, được Ngụy
cho đi du học, vội bò về, để kịp chết trong cuộc chiến chó
đẻ đó?
Thú vị nhất, là để có 1 cái cớ cho 1 hành
động tiếu lâm, bi thương, đến như thế, ông phịa ra, là,
về vì 1 bà bầu!
http://www.tanvien.net/Roman/as_2.html
Kiệt và Thuỳ gặp nhau ở Âu Châu
trong năm học cuối cùng của Thùy. Thùy bị gia đình
gọi về khi bà mẹ ngã bệnh nặng hấp hối. Bà cụ qua
khỏi nhưng lại bị bán thân bất toại và giữ Thùy
ở nhà. Thùy gọi Kiệt về. Kiệt chần chừ: về để làm gì?
Làm gì ở đấy? Em nhìn chung quanh em xem? Sang với
anh. Thùy đáp: Em không thể bỏ má; anh không
thể bỏ em; không phải anh chọn lý tưởng hay tổ quốc hay bất
cứ thứ gì, anh chỉ chọn em, một mình em và đứa con
sắp chào đời của chúng ta. Anh không nghe tiếng kêu
xốn xang của em sao?
Kiệt nghe tiếng kêu xốn xang của Thùy. Chàng
trở về.
Trong Borges Tám Bó, chương 9, “Tôi luôn
luôn nghĩ thiên đàng là 1 thư viện”, cái
tay lầu bầu cùng với Borges (Alastair Reid), nhớ ra 1 câu của
Borges, và Borges, chính xừ lủy, cám ơn lia chia, vì
câu đó quá tuyệt, Borges sự thực không nghĩ ông
có thể nghĩ ra được.
Tớ đếch viết giả tưởng, mà phiạ ra sự kiện.
“I don’t write fiction. I invent fact”
Đúng cas của Trung Uý Kiệt
Kiệt phải về, để kịp chết, và phải chết, bởi tên sĩ quan
Ngụy, vì lầm là VC.
Không lẽ sống, để đi tù VC?
Ôi chao, cái lũ Bắc Kít độc địa, tà ma
ác quỷ, làm sao mà có thể nghĩ ra được 1 cái
chết ngọt ngào đến như thế?
Thay vì vậy, nhà Ngụy chúng cướp, Ngụy chúng
tống vô tù mút mùa lệ thuỷ, vợ Ngụy chúng
hiếp, con Ngụy chúng cấm không cho đi học, tên nào
lỡ đi học rồi, cấm vô Đại Học
REID: I have one question which is very fundamental to-
BORGES: Only one?
REID: For the time being. One at a time.
BORGES: Yes, one at a time. And the night is young.
REID: And it begins-
BORGES: And the night is always young!
REID: Again, it begins with the phrase you once said, really crucially:
"I don't write fiction. I invent fact."
BORGES: I think that sentence is a gift from you and I thank you.
REID: Shall we suppose for a moment that you once said that?
BORGES: It's good if I did.
REID: Yes, I think it's very likely that you did.
BORGES: Who knows? I may be guilty of that sentence.
REID: Guilty?
BORGES: Well, not guilty, but I wonder if I can live up to that sentence.
REID: What would you say is the difference? I don't write fiction.
I invent fact.
BORGES: I suppose there is no difference between fact and fiction.
REID: This is a fairly radical point of view to express this evening.
BORGES: Well, solipsism or the past, what is the past but all memory?
What is the past but memories that have become myth?
THE DREAM
While the clocks of the midnight hours are squandering
an abundance of time,
I shall go, farther than the shipmates of Ulysses,
to the territory of dream, beyond the reach
of human memory.
From that underwater world I save some fragments,
inexhaustible to my understanding;
grasses from some primitive botany,
animals of all kinds,
conversations with the dead,
faces which all the time are masks,
words out of very ancient languages,
and at times, horror, unlike anything
the day can offer us.
I shall be all or no one. I shall be the other
I am without knowing it, he who has looked on
that other dream, my waking state. He weighs it up,
resigned and smiling.
-A.R.
J.L. Borges: Poems of the Night
Cõi Riêng (1)
Chuông đồng hồ vào lúc nửa đêm
đang phung phí thời gian xài hoài còn
hoài của nó
Gấu sẽ "bỏ đi thật xa", như lời 1 bản nhạc sến, phán
Quá cả những bạn biển bạn tầu bạn thuyền của Ulysses
Tới miền đất mơ
Quá hồi ức người
Từ thế giới ở dưới nước Gấu thu gom vài mảnh miểng
Gom hoài còn hoài, so với sự hiểu
biết của Gấu:
Cỏ từ vườn tiền sử
Loài vật đủ loại
Những cuộc tán gẫu với những người đã chết
Những bộ mặt, lúc nào cũng "đi 1 đường"
mặt nạ!
Những từ, từ những ngôn ngữ rất xưa
Và thi thoảng, sự ghê rợn, khủng khiếp
Chẳng giống chi thứ thường ngày ở huyện mà
Vẹm dâng hiến cho chúng ta.
Gấu sẽ là tất cả, và chẳng là ai
Gấu sẽ là kẻ khác, mà, Gấu là,
tuy,
Không biết hắn ta, không biết điều đó.
Hắn sẽ nhìn về cơn mộng khác - cơn tỉnh
thức của Gấu
Hắn nâng niu, âu yếm, cân nặng, cân
nhẹ
Sau cùng đành "cũng đành", ẩn nhẫn,
chịu đựng,
"Trời cho sao thì được vậy" (2)
Và nhìn kìa, hắn mỉm cười!
(1)
http://www.tanvien.net/Roman/as_21.html
Thùy ngồi ngả trong ghế. Ở đi văng xa, Kiệt đang
xỏ giầy. Nàng nhếch mép khinh bạc. Kiệt trừng trừng,
hung hãn, xong cúi buộc giây giầy. Ngửng lên
hắn lại nhìn nàng. Nàng giữ nguyên vẻ
mặt thách thức. Hắn thở phì, nhắm mắt rồi bỗng cười.
Nụ cười lặng lẽ, mở rộng, lay động khuôn mặt ngẩn ngơ.
Phút ấy Thùy tỉnh ngộ dưới mắt Kiệt nàng
không là gì. Hắn cười trong cõi riêng.
Từ bao giờ hắn vẫn sống trong cõi riêng, với nàng
bên cạnh. Phát giác đột ngột làm nàng
tủi hận nhưng giúp nàng cứng cỏi thêm trong thái
độ lựa chọn. Hắn coi thường nàng trong bao lâu nay nàng
không hay và hắn phải chịu sự khinh miệt rẻ rúng
của nàng từ nay.
Thùy đi ngang mặt Kiệt, vào giường. Vài
phút nữa Kiệt đi. Kiệt trở về hoặc không trở về chẳng
còn làm bận được đầu óc nàng. Giữa nàng
và Kiệt tuyệt không còn một câu nào
để nói với nhau. Hai người đã đứng hai bên một
bức tường kính.
Giấc ngủ đến với Thùy mau không ngờ. Kiệt
đi nàng không hay.
(2)
TTT trả lời, khi được hỏi, qua điện thoại, khi nào
thì lại viết, hay viết lại.
http://www.tanvien.net/New_Poems_Folder/1.html
To Alexander Pushkin
I dearly, dearly
long to be with you,
to sit and chat with you, drink
tea with you.
You'd do the talking - I would
be all ears;
your voice grows ever dearer
with the years.
You, too, knew grief and fury
and disdain;
you, too, died slowly, slowly
and in pain.
(1958)
Robert Chandler
Gửi ông nhà
thơ của GCC
Gấu thèm ơi là thèm lại ngồi
với ông anh nhà thơ
Ở Quán Chùa chứ ở đâu nữa
Thèm ly cà phê, cái bánh
sừng bò
Ông anh nói,
Thằng em dướn dài cổ nghe
Giọng ông anh ngày càng âm
u
Nhất là kể từ khi ra tù
Cái gì gì,
Tên tội đồ, đứa con tư sinh, trở về cố quận...
Ông anh, tất nhiên thì rất rành
đau thương, giận dữ,
Và khinh bỉ, chán chường
Lũ ngốc
Từ từ đi xa, từ từ đi, trong
đau đớn.
Poems
July 6, 2009 Issue
A Dream
By
Jorge Luis Borges
http://www.newyorker.com/magazine/2009/07/06/a-dream-3
In a deserted place in Iran
there is a not very tall stone tower that has neither door nor
window. In the only room (with a dirt floor and shaped like a
circle) there is a wooden table and a bench. In that circular cell,
a man who looks like me is writing in letters I cannot understand
a long poem about a man who in another
circular cell is writing a poem about a man who
in another circular cell . . . The process never
ends and no one will be able to read what the prisoners write.
(Translated, from the Spanish, by Suzanne
Jill Levine.)
Tại 1 nơi hoang tàn ở Iran, có
1 cái tháp không cao cho lắm, không
cửa ra vào, không cửa sổ. Ở căn phòng
độc nhất (sàn tròn tròn, dơ
dơ), có 1 cái bàn gỗ, 1 cái
băng ghế. Trong cái xà lim tròn
tròn đó, một người đàn ông
trông giống Gấu, đang ngồi viết, bằng 1 thứ chữ
Gấu không đọc được, một bài thơ dài
về 1 người đàn ông ở trong 1 xà lim
tròn tròn khác đang viết một bài
thơ về một người đàn ông ở trong 1 xà
lim tròn tròn khác… Cứ thế cứ thế
chẳng bao giờ chấm dứt và chẳng ai có thể đọc
những tù nhân viết cái gì.
ALMOST A LAST JUDGMENT
My doing nothing as I walk the streets lives on
and is released into the night's multiplicity.
The night is a long and lonely celebration.
In my secret heart I justify and glorify myself.
I have witnessed the world; I have confessed to the
strangeness of the world.
I've sung the eternal: the bright returning moon and the faces
craved by love.
I've recorded in poems the city that surrounds me
and the outlying neighborhoods tearing themselves apart.
I've said astonishment where others said only custom.
Faced with the song of the tepid, I ignited my voice in sunsets.
I've exalted and sung my blood's ancestors and the ancestors
of my dreams.
I have been and I am.
I've fixed my feelings into durable words
when they could have been spent on tenderness.
The memory of an old infamy returns to my heart.
Like a dead horse flung up on the beach by the tide, it returns
to my heart.
And yet, the streets and the moon are still at my side.
Water keeps flowing freely in my mouth and poems don't
deny me their music.
I feel the terror of beauty; who will dare condemn me when
this great moon of my solitude forgives me?
-S.K.
HERACLITUS
The second twilight.
The night sinking into sleep.
Purification and oblivion.
The first twilight.
The morning that was dawn.
The day that was morning.
The day of a thousand things that will be the spent afternoon.
The second twilight.
That other habit of time, the night.
Purification and oblivion.
The first twilight ...
Secretive dawn and at dawn
the Greek's anxiety.
What scheme is this
of it will be, it is and it was?
What river is this
where the Ganges flows?
What river is this whose source is inconceivable?
What river is this
bearing along mythologies and swords?
It would be useless for it to sleep.
It flows through sleep, through the desert, through a
basement.
The river carries me off and I am that river.
I was made of wretched stuff, mysterious time.
Perhaps the source is inside me.
Perhaps the fatal and illusory days
spring from my shadow.
-S.K.
ELEGY
Three very ancient faces stay with
me:
one is the Ocean, which would talk with Claudius,
another the North, with its unfeeling temper,
savage both at sunrise and at sunset;
the third is Death, that other name we give
to passing time, which wears us all away.
The secular burden of those yesterdays
from history which happened or was dreamed,
oppresses me as personally as guilt.
I think of the proud ship, carrying back
to sea the body of Scyld Sceaving,
who ruled in Denmark underneath the sky;
I think of the great wolf, whose reins were serpents,
who lent the burning boat the purity
and whiteness of the beautiful dead god;
I think of pirates too, whose human flesh
is scattered through the slime beneath the weight
of waters which were ground for their adventures;
I think of mausoleums which the sailors
saw in the course of Northern odysseys.
I think of my own death, my perfect death,
without a funeral urn, without a tear.
-A.R.
J.L. Borges: Poems of the Night
Bi Khúc
Ba bộ mặt, xưa hơn cả xưa rồi Diễm ơi,
ở với Gấu:
Một là Biển, nó có thể lèm bèm
với Claudius
Cái kia, là Bắc - Bắc Kít của Gấu – tính
khí đếch làm sao chịu nổi
Hung hãn cả vào lúc mặt trời mọc và mặt
trời lặn
Cái thứ ba là Cái Chết
Tức bộ mặt mà chúng ta ban cho thời gian qua đi
Cái thời gian làm chúng ta tơi tả, tàn
tạ, rồi biến thành tro, thành bụi
Gánh nặng trần thế của những ngày hôm qua
Từ lịch sử đã thực sự xẩy ra, hoặc, được mơ tưởng
Nó chèn ép Gấu rất ư là cá nhân,
mình ên
Chẳng khác gì tội lỗi.
Gấu nghĩ tới cái thuyền hãnh diện
Mang trở lại biển, thây của Scyd Sceaving
Kẻ đã từng trị vì Đan Mạch dưới bầu trời;
Gấu nghĩ tới con chó sói khổng lồ, dây cương
là những con rắn
Nó thêm cho cái thuyền đang cháy, sự trong
trắng
Và cái trắng toát của 1 vị thần xinh đẹp đã
chết;
Gấu cũng nghĩ đến những tên cướp biển
Mà thịt da rải rác, qua một lớp mỏng, ở bên dưới
những khối nước biển nặng nề
Cái nền, miền đất, của những cuộc phiêu lưu của chúng
Gấu nghĩ tới những lăng tẩm những người thủy thủ
Nhìn thấy trong chuyến đi Biển Bắc của họ
Gấu nghĩ đến cái chết của chính Gấu, một cái
chết hoàn hảo
Không bình tro, không giọt nước mắt.
QUATRAIN
Others died, but that happened
in the past,
Which is the season (no one doesn't know
this) most
propitious for death.
Is it possible that I, a subject of Yaqub
Almansur,
Must die the way the roses and Aristotle
had to die?
From the Diván de Almotásim
el Magrebí (12th century)
[Alan Dugan]
J.L. Borges: Selected
Poems 1923-1967
QUATRAIN
D'autres moururent, mais cela
arriva dans le passé,
Qui est la saison (personne ne l’ignore)
la plus propice à la mort.
Est-il possible que moi, sujet de Yacoub
El-Mansour,
Je meure comme durent mourir les roses et
Aristote ?
Dans le Divan d'Almotasim El-Maghrebi
(XII siècle),
J.L.
Borges: Oeuvre poétique
1925-1965 [éd Gallimard]
Tứ Tuyệt
Những người khác chết,
nhưng đó là chuyện xẩy ra trong quá khứ.
Đó là mùa chết: Cuộc
chiến Mít
[Chẳng ai biết/nhớ cả, thế mới tếu!]
Liệu chăng, Gấu… đếch
chết?
Và nếu có chết
Thì cũng theo kiểu của những bông
hồng
Tàn hôn lên môi
Vùi quên trong tay
Hay như Aristotle, đã từng phải chết?
Boundaries
There is a line by Verlaine that I
will not remember again.
There is a street nearby that is off limits to my feet.
There is a mirror that has seen me for the last time.
There is a door I have closed until the end of the world.
Among the books in my library (I'm looking at them now)
are some I will never open.
This summer I will be fifty years old.
Death is using me up, relentlessly.
-from Inscriptions (Montevideo, 1923) by
Julio Platero Haedo
-K.K.
LIMITES
II y a une ligne de Verlaine don’t
je ne dois plus me ressouvenir,
II y a une rue toute proche qui est défendue à
mes pas,
II y a un miroir qui m'a vu pour la dernière fois,
II y a une porte que j'ai fermée jusqu'à la
fin du monde.
Parmi les livres de ma bibliothèque (je les ai devant
mes yeux)
II doit y en avoir un que je n'ouvrirai jamais plus.
Cet éte j'aurai cinquante ans ;
La mort me rogne, incessante
JULIO PLATERO HAEDO,
Inscripciones
(Montevideo, 1923).
Giới hạn
Có 1 dòng thơ của TTT,
Gấu sẽ không nhớ lại nữa
Có 1 con phố ngay gần nhà, Gấu không
được đặt chân tới.
Có 1 cái gương nhìn thấy Gấu lần chót
Có 1 cái cửa Gấu đóng lại cho đến Tận
Thế
Trong số sách thư viện của Gấu (đang hiển hiện ra
trước mắt Gấu)
Phải có 1 cuốn mà Gấu sẽ chẳng bao giờ mở ra
nữa
Mùa Thu này Gấu tám bó
Cái chết gặm Gấu suốt ngày đêm
ELEGY
Three very ancient faces stay with me:
one is the Ocean, which would talk with Claudius,
another the North, with its unfeeling temper,
savage both at sunrise and at sunset;
the third is Death, that other name we give
to passing time, which wears us all away.
The secular burden of those yesterdays
from history which happened or was dreamed,
oppresses me as personally as guilt.
I think of the proud ship, carrying back
to sea the body of Scyld Sceaving,
who ruled in Denmark underneath the sky;
I think of the great wolf, whose reins were serpents,
who lent the burning boat the purity
and whiteness of the beautiful dead god;
I think of pirates too, whose human flesh
is scattered through the slime beneath the weight
of waters which were ground for their adventures;
I think of mausoleums which the sailors
saw in the course of Northern odysseys.
I think of my own death, my perfect death,
without a funeral urn, without a tear.
-A.R.
J.L. Borges: Poems of the Night
Tị Nạn: Đừng đẩy họ tới tình
trạng vô phương chống đỡ (1)
Trở thành 1 người tị nạn ở Âu Châu
là trở thành 1 kẻ phải vượt được không biết
bao nhiêu là tình trạng thù nghịch,
trắc trở, nghịch cảnh.
Trước hết, sống sót những hiểm nguy ở nơi
"quê hương mỗi người chỉ có một, nếu đéo có,
là đéo sống nổi thành 1 con người", hà,
hà!
Rồi sống sót cuộc hành trình,
tới được nơi tới. Mới tuần lễ vừa rồi, Unicef cảnh báo,
đàn bà và trẻ em bị hãm hiếp, đánh
đập và bỏ đói tại những trung tâm giam giữ Libyan.
Năm rồi, hơn 5 ngàn người chết khi toan
tính vượt vùng đất Địa Trung Hải, và những
xứ sở vùng Balkan đóng cửa biên giới, đóng
lại hy vọng của những con người mong tới được Âu Châu
qua ngõ này.
Được đoái hoài tới, nhưng được coi
là 1 người tị nạn thì vẫn còn rất căng.
Vì bạn còn phải “thương lượng, đàm
phán” với cả 1 hệ thống rắc rối mà thường thường
là, cái hệ thống này, vờ bạn.
Bởi vậy, qui chế tị nạn là 1 dấu ấn của,
không chỉ khổ đau, mà còn của khả năng,
"có cứng thì mới đứng được ở nơi đầu gió"!
(1)
https://en.wikipedia.org/wiki/Set_up_to_fail
Being set up to fail is
a phrase denoting a no-win situation...
Tôi
ra đi được là một may mắn. Tôi đã ra đi quá
muộn, bởi vì tôi đã bị bầm dập quá lâu.
Điều đó mới là vấn đề, chứ không phải chuyện tôi
ra đi. Ơn trời là còn có một nước khác,
nơi người ta có thể đến và tôi có thể hòa
được cùng ngôn ngữ. May mắn này không phải
người ra đi nào cũng có được.
Muller
Ui chao, đúng là nói giùm
Gấu!
Tuyệt thật.
Khi
Gấu mới tới trại tị nạn, gửi thư cầu cứu ma đàm TD, nhờ bà,
và nhiều người khác nữa sau đó, lên tiếng [viết thư cho ông chủ tịch
PEN MIT HAI NGOAI...], Gấu
"đi" được.
Cái thư đầu tiên Gấu nhận từ bà,
là, sao đi muộn thế, hết mùa vượt biển từ lâu
rồi.
Nhớ, khi đó, đọc, nản vô cùng, không
lẽ lại quay về? NQT
*
Thời
gian là chiến thắng vượt quá sự thất trận, và chiến
thắng này là một điều mà những kẻ thắng trận
không thể nào tiên đoán, hay hiểu được.
Một chốn tới, một bãi biển lánh nạn ở bờ bên kia
của sự bại trận, những cái tên trên những nấm mồ
chỉ đường, được nâng niu, gìn giữ không phải bởi
vinh quang chiến thắng, bởi vị nữ thần chiến tranh với cành cọ
vàng và lưỡi gươm, nhưng mà là bởi một con
hầu, một đầy tớ gái, của chính sự thất vọng chán
chường. Và cô bé đứng trầm ngâm, bất động.
Con người thực ra đâu cần sự thành đạt,
cho lắm. Điều này lại càng đúng, ít ra
là, đối với cả một quốc gia, một dân tộc. Về cái
chuyện này, thất bại có khi lại là một điều tốt,
cho nó.
William
Faulkner đọc Con Đường Trở Lại, The
Road Back, của Erich Maria Remarque, trong W. Faulkner: Tiểu luận, Diễn văn, Công
Thư [Public Letters], nhà xb The Modern Library, NY,
ấn bản 2004.
Quãng
đời của Gấu, thời gian sau này, khi đã ra được ngoài
này, quả đúng như sư phụ Faulkner phán ở trên,
một chiến thắng vượt quá sự thất trận, và chiến thắng
này VC không thể tiên đoán được!
Sau hai lần về, thoát nhục, và thoát
chết, Gấu càng ngộ ra điều này.
Thoát nhục, thoát chết, là chuyện
có thiệt.
Thoát nhục, thì như Gấu đã lèm
bèm nhiều lần, nhờ một ông bạn nhà văn VC báo
động.
Thoát chết, như sau này Gấu được biết,
qua lời nhắn của một người bà con, qua một người bà
con: Nói với nó, đừng bao giờ có ý nghĩ
trở về nữa. Hai lần về mà thoát chết, là may lắm
rồi. Không có lần thứ ba đâu.
Đừng có ngu mà len lén về!
Ngủ đi, thung lũng
Ngủ đi, thung lũng
mau lấy mây mù xanh che khung trời
che con mắt bông huệ tây xanh xao
Ngủ đi,
thung lũngmau lấy nhịp
chân mưa đuổi theo ngọn gió
đuổi theo tiếng hót thấp thỏm của chim cu
Ngủ đi, thung lũng
chúng tôi nấp ở đây
cứ như nấp vào giấc mộng ngàn năm
thời gian thôi chẳng còn trượt qua lá
cỏ
đồng hồ mặt trời ngưng sau tầng mây
cũng thôi không lay rụng ráng chiều
với hừng đông
Cây rừng vặn mình
thả rơi vô số quả thông cứng
bảo vệ hai hàng dấu chân
tuổi thơ chúng tôi cùng rảo bước
với mùa màng quanh
co đường nhỏ
phấn hoa dính đầy những bụi tầm gai
Ôi, vắng lặng sao
phiến đá ném đi không vọng tiếng
có lẽ, bạn đang tìm kiếm điều chi
-từ tim đến tim
một cầu vồng lặng lẽ dâng cao
-từ mắt đến mắt
Ngủ đi, thung lũng
gió, ngủ đi
thung lũng ngủ say trong mây mù xanh
gió, trong lòng bàn tay chúng
tôi say ngủ.
Bei Dao: The Rose
of Time, p12
Ps: Bác có thấy
bài thơ này có cái khí hậu
Tứ Tấu Khúc của
bác không:)
Tks. NQT
SLEEP, VALLEY
Sleep, valley
with blue mist quickly cover the sky
and the wild lilies' pale eyes
Sleep, valley
with rainsteps
quickly chase away the wind
and the anxious cries of the cuckoo
Sleep, valley
here we hide
as if in a thousand-year dream
time no longer glides past blades of grass
stopped behind layers of clouds, the sun's clock
no longer swings down evening glow or dawn
Spinning trees
toss down countless hard pine cones
protecting two lines of footprints
our childhoods walked with the seasons
along this winding path
and pollen drenched the brambles
Ah, it's so quiet and still
the cast stone has no echo
perhaps you are searching for something
-from heart to heart
a rainbow rises in silence
- from eye to eye
Sleep, valley
sleep, wind
valley, asleep in blue mist
wind, asleep in our hands
Bei Dao
Quả đúng là khí
hậu Tứ Tấu Khúc, như K. có lần phán,
dẹp cả cuộc đời qua 1 bên, lấy cả thiên thu cho...
quá khứ!
Hà, hà!
Tks All of U
NQT
Toi dang viet ve bai tho Bien
H.A cho phep dung may cai mail dau
Hw?
Gui kem,
Tks
Wed, 10 Feb 2010 13:05:28 -0800
"Biển" cuả ông đang quạnh
quẽ, buồn thăm thẳm và lạnh băng...
Đẹp như vậy mà sao không để cho nó
được yên hở Gấu Nhà Văn?
H.A
THE GIFT
In a page of Pliny we read
that in all the world no two faces are alike.
A woman gave a blind man
the image of her face,
without a doubt unique.
She chose the photo among many;
rejected all but one and got it right.
The act had meaning for her
as it does for him.
She knew he could not see her gift
and knew it was a present.
An invisible gift is an act of magic.
To give a blind man an image
is to give something so tenuous it can be infinite
something so vague it can be the universe.
The useless hand touches
and does not recognize
the unreachable face.
J. L. Borges: Poems of the Night
Quà
tặng
Trong một trang của Pliny,
chúng ta đọc thấy điều này,
Trong cả 1 lũ người như thế đó, không
làm sao có hai khuôn mặt giống nhau y chang
Một người đàn bà cho 1 anh mù
bức hình khuôn mặt bà.
Bà chọn tấm hình trong rất nhiều;
vứt đi tất cả, chỉ giữ lại một, và chọn đúng
tấm cần chọn.
Cái hành động đó, thì
thật có nghĩa, đối với bà
Và luôn cả với người đàn ông
mù.
Bà biết anh mù không thể nhìn
thấy quà tặng của bà
Và biết, đó là 1 quà tặng
Một món quà vô hình là
1 hành động huyền diệu
Cho 1 người mù một hình ảnh
Thì cũng như cho một điều gì tinh tế,
giản dị, như “cúi xuống là đất”, như Cô Tư
phán.
Chính vì thế mà nó trở
thành vô cùng
Một điều gì đó mơ hồ như là vũ
trụ
Bàn tay vô dụng, sờ
Và không nhận ra
Khuôn mặt không làm sao với tới
được.
BURGIN: I also love that poem
"The Gifts," which takes place in a library.
BORGES: That's a very strange thing-I found out that
I was the third director of the library who was blind. Because
first there was the novelist Jose Marrnol, who was a contemporary
of Rosas. Then there was Groussac who was blind. But when I wrote
that, I didn't know anything about Marrnol, and that made it easier.
Because I think it was better to have only two, no? And then I thought
that perhaps Groussac would have liked it, because I was expressing
him also. Of course, Groussac was a very proud man, a very lonely one
too. He was a Frenchman who was quite famous in the Argentine because
he once wrote that "Being famous in South America does not make one
less well-known." I suppose he must have felt that way. And yet, somehow,
I hope he feels, somewhere, that I was expressing what he must have
felt too. Because it's rather obvious, the irony of having so many
books at your beck and call and being unable to read them, no?
Borges: The Last Interview
Tôi cũng mê bài thơ "Những Quà
Tặng", xẩy ra ở 1 thư viện
Borges: Thật quái. Tôi là tên
giám đốc thư viện thứ ba, mù. Tên mù
đầu tiên là Jose Marrnol, một tiểu thuyết gia. Rồi tới
Groussac. Tay này kiêu ngạo lắm. May là tôi
không biết tới tên mù đầu. Groussac rất nổi tiếng
ở Á Căn Đình, ấy là vì ông ta đã
từng viết, nổi tiếng ở xứ Mít thì có gì
là ghê gớm!
POEM OF THE GIFTS
To Maria
Esther Vazquez
No one should read self-pity
or reproach
Into this statement of
the majesty
Of God; who with such
splendid irony
Granted me books and blindness
at one touch.
Care of this city of books
he handed over
To sightless eyes, which
now can do no more
Than read in libraries
of dream the poor
And senseless paragraphs
that dawns deliver
To wishful scrutiny. In
vain the day
Squanders on these same
eyes its infinite tomes,
As distant as the inaccessible
volumes
Which perished in Alexandria.
From hunger and from thirst
(in the Greek story),
A king lies dying among
gardens and fountains.
Aimlessly, endlessly,
I trace the confines,
High and profound, of
this blind library.
Cultures of East and West,
the entire atlas,
Encyclopedias, centuries,
dynasties,
Symbols, the cosmos, and
cosmogonies
Are offered from the walls,
all to no purpose.
In shadow, with a tentative
stick, I try
The hollow twilight, slow
and imprecise-
I, who had always thought
of Paradise
In form and image as a
library.
Something, which certainly
is not defined
By the word fate, arranges
all these things;
Another man was given,
on other evenings
Now gone, these many books.
He too was blind.
Wandering through the
gradual galleries,
I often feel with vague
and holy dread
I am that other dead one,
who attempted
The same uncertain steps
on similar days.
Which of the two is setting
down this poem-
A single sightless self,
a plural I?
What can it matter, then,
the name that names me,
Given our curse is common
and the same?
Groussac or Borges, now
I look upon
This dear world losing
shape, fading away
Into a pale uncertain
ashy-gray
That feels like sleep,
or else oblivion.
(Alastair Reid)
J.L. Borges
Paul Groussac (1845-1929),
Argentine critic and man of letters, and a predecessor
of Borges as director of the National Library, also suffered
from the accompanying irony of blindness.
Quà
Đừng tỏ ra thương thân
hay trách phận giùm, khi biết, Chúa ban quà
cho tớ,
Những cuốn sách, và, kèm
theo sách, là sự mù lòa.
Mít, chúng nói, con tạo
đành hanh, cực kỳ tếu táo, là như thế đó!
Mi hãy chăm nom thành phố sách,
với cặp mắt mù tịt của mi,
Vốn chỉ còn đọc được thứ sách
ở trong thư viện của giấc mơ,
Những mẩu đoạn nghèo nàn, vô
nghĩa, mà bình minh đem tới sự săm soi mong ước
Vô phương, vô ích, ngày
hoang phí,
Cũng bằng cặp mắt mù lòa đó,
Những cuốn sách miên man,vô
cùng của nó
Thật xa xưa
Như những cuốn, không thể nào
tiếp cận được
Đã từng tiêu ma ở Alexandria
Trong đói, khát ( trong câu
chuyện Hy Lạp)
Nhà vua nằm chết giữa suối vườn
Vu vơ, hoài hoài, tớ vạch những
thành quách
Cao thăm thẳm
Sâu vời vợi
Vây hãm thư viện mù lòa
này
Văn hóa Đông Tây, trọn bản
đồ,
Bách khoa, thế kỷ, triều đại
biểu tượng, vũ trụ, vũ trụ học
Những bức tường bèn dâng hiến
Tất cả để, chẳng để làm gì.
Trong bóng tối, với cây gậy, tớ
lò mò, dọ dẫm
Hoàng hôn chập choạng, chậm chạp,
bề thế -
Tớ, kẻ hằng phán, Thiên Đàng,
Vóc dáng, hình ảnh của
nó ư?
Một cái thư viện.
Một điều gì đó, hẳn nhiên
không thể nào định nghĩa
Bằng cái từ vớ vẩn, nhảm nhí,
“số mệnh”
Đã sắp xếp mọi điều này
Một tên đàn ông khác,
Đã được ban cho, vào những buổi
chiều khác,
Tên này bây giờ đã
đi xa,
Những cuốn sách nhiều ơi là nhiều
này.
Ông ta thì cũng mù.
Lang thang giữa những hành lang, những
phòng ốc
Tớ thường cảm thấy, một cách mơ hồ,
và sợ, một nỗi sợ hãi thần thánh
Tớ chính là gã đàn
ông đã chết kia
Kẻ đã toan tính y chang tớ vào
lúc này, với những bước chân quờ quạng
Những ngày y như là bi giờ
Trong hai tên mù, tên nào
bày đặt ra những dòng thơ này
Chỉ 1 tên mù, hay nhiều tên
mù, cùng tự nhận
Tao mới đúng là thằng Gấu Cà
Chớn?
[Có mấy NQT?]
Gấu Cà Chớn, hay Hai Lúa, hay
Thằng Củ Xê [cái này của Duyên Anh ban
cho]
Vào lúc này
Bèn nhìn về cái thế giới
thân yêu đang mất dần hình bóng của
nó, nhạt nhoà mãi đi
Như chìm vào giấc ngủ, hay quên
lãng.
SN_GCC_2017
Bướm Vạn Tượng ngày nào của GCC
Trời ơi, sao bác miệt thị người
Bắc dữ vậy, bác thù tới tận xương tủy, bác làm
tôi nhớ đến đoạn 18, 19 Sách Sáng Thế (Cựu
Ước) ông Abraham mặc cả với Chúa, nếu tìm ra
được một người tốt trong thành phố Sodome-Gomorrhe thì
xin Chúa tha cho thành phố khỏi bị hủy – nhưng không
tìm ra được một ai... nên thành phố phải bị hủy.
Bác «lãng mạn» quá,
cứ mong chờ có một cú ngoạn mục của các nhân
tài.
Mong bác sức khỏe sống lâu để chờ ngày
đó.
Tks
Bà bạn của Cô Dung của Gấu, cũng me Tây,
có hai ông Tây là chồng, ở với mỗi ông
nửa tháng. 1954, chắc cũng được 1 trong hai ông bảo
lãnh, qua Tây. Nhớ, có 1 lần bà cô
viết thư, kể, hai bà đi shopping, bà cô của Gấu,
tay quặt sau lưng, có tí tiền, có ai đó
gỡ tay bà, lấy tiền, tưởng là bạn mình, hóa
ra không phải.
Đọc thư, Gấu thú thực, quá phục cái
tay “ăn trộm” cực bảnh đó.
Khi Gấu đậu cái bằng Trung học đệ nhất cấp,
bà mừng quá, viết thư về, ra lệnh, học tiếp. Thế là
Gấu có quãng đời, là 1 tên học trò
thực thụ, trọ học bên Thủ Thiêm, nhờ thế quen bạn Hàm.
Tháng tháng tới nhà 1 người bà con của người
bạn của bà cô, lấy tiền đóng tiền ăn, tiền học.
Cả hai bà me Tây chắc là có
ý muốn Gấu làm rể nhà này, vì
có lần Gấu nhìn thấy 1 cô gái đi lại trong
nhà.
Nhưng rõ ràng là cái quá
khứ me Tây của bà bạn của cô Gấu làm
hỏng cái sự gán ghép đó. Bởi là
vì, cái gia đình đó rất ư là
bực mình, 1 lần Gấu đến lấy tiền, chắc là sau khi rõ
ý định của bà me Tây bà con của họ.
Họ tởm Gấu như tởm bà me Tây của gia
đình họ, y chang dòng họ Gấu tởm bà cô
của Gấu.
Lẽ tất nhiên, họ đều không tởm tiền của
những me Tây như vậy.
Những chuyện như thế, ở cái xứ Bắc Kít,
bây giờ vẫn xẩy ra. Bữa trước Gấu đọc trên net, 1
câu chuyện tương tự.
Câu chuyện 1 em Bắc Kít vướng vụ điệp
viên cái con mẹ gì đó, chắc cũng xêm
xêm!
Suốt thời gian trung học, Gấu cố học tiếng Tây,
chỉ để viết được 1 cái thư bằng tiếng Tây, cám
ơn ông Tây già, chồng của bà cô
của Gấu. Đó là ước mơ học ngoại ngữ đầu tiên
của GCC.
Nhớ, lần bà cô viết thư, kể lại, cái
thư của mày, tao cũng đọc được, hiểu được.
Ôi sung sướng làm sao!
Bà cô của Gấu mù chữ. Khi biết
mình sẽ theo chồng về "mẫu quốc", bà muớn 1 ông
dậy bà tiếng Mít. Những thư đầu của bà, chữ
nào chữ nấy, như 1 con gà tồ!
SLEEP
The night assigns us its magic
task. To unravel the universe,
the infinite ramifications
of effects and causes, all lost
in that bottomless vertigo, time.
Tonight the night wants you to forget
your name, your elders and your blood,
every human word and every tear,
what you would have learned from staying awake,
the illusory point of the geometricians,
the line, the plane, the cube, the pyramid,
the cylinder, the sphere, the sea, the waves,
your cheek on the pillow, the coolness
of the fresh sheet, gardens,
empires, the Caesars and Shakespeare
and the hardest thing of all, what you love.
Oddly enough, a pill can
erase the cosmos and erect chaos.
-S.K.
J.L. Borges: Poems of the Night
Ngủ
Đêm trao chúng ta
sứ mệnh thần kỳ,
Hãy làm sáng tỏ vũ trụ,
Những nhánh nhiếc vô cùng tận
Của những hậu quả & nguyên nhân
Tất cả tiêu táng thòng
Trong cơn choáng, sâu thật sâu, kể
như không đáy, là,
Thời gian.
Tối nay, đêm muốn mi quên
Tên của mi
Hơi bị nhiều đấy nhé!
Có mấy tên NQT, như đã có lần
Thầy Kuốc hất hàm hỏi,
Rồi GNV mà có lần Gấu Cái rất ư là
bực mình, thằng này là thằng nào?
Nhưng Sad Seagull thì lại gật gù,
Ta ưng cái nick này, thay vì mi!
Rồi, Hai Lúa, Jennifer Trần, Tuấn Anh –cái
tên này, một lần khi còn Xề Gòn, Gấu Cái
giận điên lên, xé luôn tờ Vấn Đề, vì
là tên của cô bạn, cô phù dâu
ngày nào, và tên thằng cu lớn, được ghép
lại –
Rồi “Kẻ Đúp” nữa chứ?
Cái xác của mi, trong 1 lần tắm sông
Mê Kông,
Tò mò tự hỏi, không biết xác
của ai
Cứ như Đường Tam Tạng trên đường thỉnh kinh!
Thời gian chờ qua sông
Vô Trại Tị Nạn
Những vị trưởng thượng của mi
Máu của mi, thứ máu Bắc Kít cực kỳ
khốn nạn, hà, hà!
Mọi từ của con người, và mọi giọt nước mắt,
Điều mà mi học được khi tỉnh thức,
Cái điểm hàm hồ của những nhà hình
học
Tuyến đường, máy bay, hình lập phương, hình
kim tự tháp
Hình ống, hình tròn, biển, sóng
Má của mi thì ở bên trên cái
gối
Cái mát lạnh của tấm trải giuờng,
Những mảnh vườn
Những đế quốc, những Xê Da và Shakespeare
Và điều căng nhất, hắc ám nhất cũng được,
cái - người, cũng được - mà mi yêu
Tếu cực tếu, là,
Chỉ 1 viên thuốc
Là xóa sạch vũ trụ
Và dựng dậy hỗn mang.
SOMEONE
WILL DREAM
What will the indecipherable future
dream? A dream that Alonso Quijano can be Don Quixote without leaving
his village and his books. A dream that the eve of Ulysses can be more
prodigious than the poem that recounts his hardships. Dreaming human
generations that will not recognize the name of Ulysses. Dreaming dreams
more precise than today's wakefulness. A dream that we will be able
to do miracles and that we won't do them, because it will be more real
to imagine them. Dreaming worlds so intense that the voice of one bird
could kill you. Dreaming that to forget and to remember can be voluntary
actions, not aggressions or gifts of chance. A dream that we shall see
with our whole body, as Milton wished from the shadow of those tender
orbs, his eyes. Dreaming a world without machines and without that afflicted
machine, the body. Life is not a dream, Novalis writes, but can become
a dream.
-S.J.L
J.L. Borges: Poems of the Night
Gấu sắp mơ
Cái tương lai đếch làm sao giải mã được
sẽ mơ cái gì?
Một giấc mơ mà thằng cu Gấu Bắc Kít nhà
quê, có thể là... Gấu Nhà Văn, mà
đếch cần rời cái ngôi làng Thanh Trì ở ven
đê sông Hồng, và cô Hồng Con của nó?
Một giấc mơ mà “thời gian trước”, the eve, của
Ulysses có thể hoành tráng hơn nhiều, so với bài
thơ kể cuộc đời nhọc nhằn của xừ luỷ
Mơ những thế hệ con người không nhận ra cái tên
Ulysses.
Mơ những giấc mơ chính xác hơn nhiều so với sự
tỉnh thức của ngày hôm nay.
Một giấc mơ sẽ có thể làm những phép lạ
mà chúng ta sẽ không làm, ấy là bởi
vì nó thực hơn, thay vì tưởng tượng ra chúng.
Mơ những thế giới dữ dằn đến nỗi tiếng chim cũng có thể
làm thịt mi.
Mơ, quên và nhớ có thể là những hành
động tự nguyện, không phải những gây hấn, hay những quà
tặng của cơ may.
Một giấc mơ mà chúng ta, với trọn cơ thể của chúng
ta, như Milton ao ước, nhìn thấy đôi mắt của mình,
từ cái bóng của những quả cầu dịu dàng.
Mơ một thế giới không có máy móc,
và không có túi thịt thối tha, như nhà
Phật nói, hay cái cỗ máy hơi một tí là
bị ảnh hưởng, là cái cơ thể của con người
Đời thì đâu phải là mơ, là mộng,
như Novalis viết, nhưng có thể trở thành mơ, thành
mộng.
Tị Nạn
Don’t set them up to fail
To become an asylum
seeker in Europe is to have overcome adversity. First, to
have survived the dangers in your homeland. Then to have survived
the journey and reached your destination. Only last week, Unicef
warned that women and children were being raped, beaten and starved
in Libyan detention centres. Last year, more than 5,000 migrants
died attempting to cross the Mediterranean, and Balkan countries shut
their borders, blocking many who had hoped to reach northern Europe.
To have your claim recognized, and to become a refugee, is harder
still. It means negotiating a complicated system that often gets
it wrong. So refugee status is a mark not only of suffering but of
the ability to withstand it. The attention already given to perilous
journeys, and the populist backlash to the surging numbers of asylum seekers
in Europe over recent years - though arrivals fell in 2016 - now needs
to encompass what happens at their destination. Making a home in a new
land is challenging even for those who move by choice and with plentiful
resources. Now add in trauma and sometimes physical issues too; a language
barrier; skills or qualifications that cannot be transferred. But many
of the problems they face are entirely unnecessary.
How the UK treats those gaining admittance
is just as critical as who we do and don't let in. We have
not done our part if we allow them through the door, but not
to make themselves at home. Of Europe's big five nations, only
Italy - handling much larger numbers - treats asylum seekers and
refugees worse than Britain, which is, for instance, the only EU nation
to allow indefinite immigration detention. Asylum seekers are
almost never granted the right to work. Bizarrely, those recognized
as refugees are routinely forced into destitution because they lose
existing entitlements and accommodation before their new benefits
and housing have been processed. The "move on" period is 28 days; the
British Red Cross has found it takes an average of 42 days to first payment
of benefits, and in some cases far longer.
The UK needs a proper dispersal policy,
so asylum seekers are not just dumped in areas with cheap
housing. Allowing them to work - as many European countries
do - would help them to integrate and to support themselves. Much
could be learned from the UK's own Syrian Vulnerable Persons Resettlement
Programme, bringing in those already recognized as refugees.
Though it has its shortcomings, it is better funded and offers
integrated support for 12 months. That has led to a two- tier system,
and the challenge should be to raise up the way that others are treated,
not engage in a race to the bottom. Treating people decently is the right
thing to do. It ensures that they are able to contribute to their new
society as soon as possible. That is better for everyone. Those seeking
asylum in the UK have already succeeded against the odds. Why do we
then set them up for failure?
Tị Nạn: Đừng đẩy họ tới tình
trạng vô phương chống đỡ (1)
Trở thành 1 người tị nạn ở Âu Châu là
trở thành 1 kẻ phải vượt được không biết bao nhiêu
là tình trạng thù nghịch, trắc trở, nghịch cảnh.
Trước hết, sống sót những hiểm nguy ở nơi "quê hương
mỗi người chỉ có một, nếu đéo có, là đéo
sống nổi thành 1 con người", hà, hà!
Rồi sống sót cuộc hành trình, tới được nơi
tới. Mới tuần lễ vừa rồi, Unicef cảnh báo, đàn bà
và trẻ em bị hãm hiếp, đánh đập và bỏ đói
tại những trung tâm giam giữ Libyan.
Năm rồi, hơn 5 ngàn người chết khi toan tính vượt
vùng đất Địa Trung Hải, và những xứ sở vùng Balkan
đóng cửa biên giới, đóng lại hy vọng của những con
người mong tới được Âu Châu qua ngõ này.
Được đoái hoài tới, nhưng được coi là 1
người tị nạn thì vẫn còn rất căng.
Vì bạn còn phải “thương lượng, đàm phán”
với cả 1 hệ thống rắc rối mà thường thường là, cái
hệ thống này, vờ bạn.
Bởi vậy, qui chế tị nạn là 1 dấu ấn của, không chỉ
khổ đau, mà còn của khả năng, "có cứng thì
mới đứng được ở nơi đầu gió"!
(1)
https://en.wikipedia.org/wiki/Set_up_to_fail
Being set up to fail is a phrase denoting
a no-win situation...
****
Note: GCC đến trại tị nạn sau dead line,
tức là sau cái ngày được tự động coi
là tị nạn chính trị, và phải trải qua thanh
lọc.
Gửi thư cầu cứu 1 vị nữ văn sĩ, 1
trong 5 vị nổi tiếng số 1 trước 1975, tại Miền Nam, vị này
được 1 đấng Mẽo bệ về Mẽo trước 30 Tháng Tư chừng ít
ngày, khi thấy tên bà trên măng xét
1 tờ báo của lực lượng Khiến Chán ở trong trại.
Bà viết thư trả lời, mi đi
trễ quá, đi làm khỉ gì nữa, hết mùa
vượt biển rồi - nội dung thư đúng là như thế
- GCC đọc thư, thú thực, chỉ muốn viết thư cho VC, xin được
hồi chánh!
May quá. có được địa
chỉ của Nguyễn Đông Ngạc, qua 1 vị ở trong Trại.
Viết 1 phát là bạn
trả lời liền kèm tý tiền còm.
Tuyệt vời nhất, là bạn thông
báo cho cả 1 lũ ở bên Mẽo, những Viên
Linh, Định Nguyên, chúng phôn cho vị Chủ
tịch Pen Mít ở hải ngoại.
Vị này, cũng nhận được lời
cầu cứu qua vị nữ văn sĩ, nhưng nếu không có
lũ bạn bè như Viên Linh, NDN, DN phôn phiếc,
chắc là cũng vờ, vì, khi vị nữ văn sĩ thông
báo với anh, bà vờ luôn địa chỉ ở Trại của Gấu,
chán thế.
Anh viết, bà nhờ tôi
can thiệp cho 1 kẻ mà chính bà vờ
không cho biết địa chỉ của ông ta, làm sao
tôi can thiệp?
Vị này, viết thư xác
nhận GCC là member của PEN/VN (Ngụy)
Kể như xong được tầng đầu địa ngục!
Giả như không có được địa chỉ
của Nguyễn Đông Ngạc, là kể như xong đời GCC!
2210
2017
Happy Birthday to U, Jennifer
10.3.2017
Tham
ong ba Gau manh khoe. Nhin hinh moi nhat cua ong tren tanvien thay gia`
di nhieu qua.
Thảo Trường
Bàn của Gấu,
hè đường Lê Thánh Tôn,
nơi người bộ hành qua đường.
Cái Honda
thường dựng trên hè đường, đầu chiếc xe
tải...
DREAMS
My physical body may be in Lucerne, in Colorado or in Cairo,
but each morning when I awake, when I once again take on the habit
of being Borges, I invariably emerge from a dream which takes place
in Buenos Aires. Whether the dream-images involve sierras, or swamps
with stilt huts, spiral staircases sunk in cellars, sand dunes whose
grains of sand I must perforce count, all of them are a particular cross
street in Buenos Aires: in the Palermo or Sur quarter. When I am sleepless
I am always at the center of a vague luminous haze, gray or blue in hue.
Asleep, in my dreams, I see or converse with the dead. None of these things
surprises me in the least. I never dream in the present but only of a past-tense
Buenos Aires, and of the galleries and sky-lights of the National Library
on Mexico Street. Does all this mean that beyond the limits of my will and
consciousness I am, irreparably, incomprehensibly, a porteiio, a native-born
descendant of the people of the port of Buenos Aires?
-A.K.
J.L. Borges: Poems of the Night
Những giấc mơ của tớ
Thân thể của tớ có thể ở Lucerne, ở Colorado,
hay ở Cairo, nhưng mỗi buổi sáng, thức 1 phát là
lại 1 lần tớ thấy tớ ở Xề Gòn, có những thói quen
là 1 tên GCC ở Xề Gòn, nghĩa là, tớ luôn
luôn nhỏm dậy từ giấc mơ xẩy ra ở Xề Gòn, quái
thế!
Cho dù những hình ảnh trong giấc mơ, nào
là những núi đá lởm chởm, những đầm lầy với những
căn lều xiêu vẹo, những cầu thang xoắn lún xuống những
tầng hầm, những đụn cát mà những hạt cát tớ phải
đếm được từng hạt một.... tất cả những thứ hầm bà làng như
thế, là phải xẩy ra tại 1 đường phố Xề Gòn, tại 1 góc
phố đặc biệt nào đó (chắc là ngã tư Lê
Thánh Tôn & Tự Do, nơi có Quán Chùa
?]
Khi tớ đếch làm sao ngủ được, tớ luôn luôn
thấy mình ở ngay cái rốn của 1 thềm sương mù,
mơ mơ hồ hồ, sang sáng, một mầu xám, hay màu xanh
huế, hay huệ, cái gì gì đó.
Mơ mơ màng màng, nửa thức nửa ngủ, hay sắp
rớt vào giấc ngủ, thì tớ lại thấy mình, ở trong
những giấc mơ, đang lèm bèm với những người đã
chết, đúng như tớ đã từng làm những vần thơ, về những
cuộc trò chuyện như vầy, cái gì gì, trong
vương quốc của những người đã chết, tớ vẫn thường tha thẩn đi về.
Những chuyện như thế chưa từng 1 lần làm tớ kinh ngạc,
hay bỡ ngỡ.
Tớ chưa từng mơ trong thì hiện tại, mà luôn
trong thì quá khứ, 1 quá khứ Xề Gòn, nào
khu Ngã Ba Chú Ía, ba muơi tết chúc mừng
năm mới với mấy em điếm, cùng ông bạn Phạm Năng Cẩn…
Liệu tất cả những thứ lẩm cẩm như thế, là quá
quá quà qua, cái giới hạn của lòng mong
ước, hay cái ý thức “tớ là tớ”, bây giờ,
1 thằng tớ vô phương sửa chữa, không làm sao hiểu
được, hay thông cảm được, một tên Bắc Kít, nhà
quê, của 1 cái làng Thanh Trì, ở ven con đê
sông Hồng, mà tớ có lần thề bồi, không bao giờ
trở lại?
Hát ở đâu đâu...
Ngoảnh nhìn lại quãng
nửa nhà nửa chợ
Nỗi buồn vạch một nét dài (1)
Không phải tiếc cuộc đời đã
sống
Mà một đời bỏ lỡ
Nhớ hoài.
Đêm mở ra giấc mộng
cũ
Chỉ có tôi, tôi, và tôi
Cô bạn thân ơi, nẻo về tuyệt lối
Hồn tôi điên cuồng réo gọi.
Mùa thu ở đây đẹp não
nùng
Rừng dưng không đỏ rực
Lá rũ rượi
Rủ nhau cùng chết
Sực nhớ chữ: Chiêu như thanh ty
Mộ thành tuyết
Giấc mộng cũ vậy là giấc mộng
cuối
Hát ở đâu đâu...
Cô bạn thân ơi, những ngày
tháng đó
Chạy xe như điên trên đường phố
Cho kịp giờ giới nghiêm
Suốt Chợlớn-Sàigòn
Chỉ mong kịp chuyện trò cùng những hồn ma
Mậu Thân
Trong nhà xe Đài Phát Thanh
Người lính Dù dùng làm nơi chất
thây những người chết
Những hồn ma từ đó thức dậy
Quẳng bỏ súng
Vẫy tay cho tôi đi
Trong vương quốc của những người đã
chết
Tôi vẫn thường thơ thẩn đi về...
Hát ở đâu đâu giấc
mộng cuối (2)
(1)... that lonely halfway house which
we call life
André Malraux (Anti-Memoirs)
(2) thơ Thanh Tâm Tuyền
SLEEP
The night assigns us its magic
task. To unravel the universe,
the infinite ramifications
of effects and causes, all lost
in that bottomless vertigo, time.
Tonight the night wants you to forget
your name, your elders and your blood,
every human word and every tear,
what you would have learned from staying awake,
the illusory point of the geometricians,
the line, the plane, the cube, the pyramid,
the cylinder, the sphere, the sea, the waves,
your cheek on the pillow, the coolness
of the fresh sheet, gardens,
empires, the Caesars and Shakespeare
and the hardest thing of all, what you love.
Oddly enough, a pill can
erase the cosmos and erect chaos.
-S.K.
J.L. Borges: Poems of the Night
Gấu trong lễ tuyên thệ trở thành
công dân Canada
http://www.tanvien.net/tg4/sach_qui.html
Passport đầu tiên của Gấu
Cuốn sách quí giá
nhất của tôi, là tờ thông hành.
Salman Rushdie
Sau này, khi thi đậu quốc tịch,
và được phát thẻ công dân Canada,
Gấu gọi điện thoại về Sài Gòn báo tin cho Bà
Trẻ, bà mừng quá, nói: Bây giờ, cháu
lại là người rồi!.
http://nhilinhblog.blogspot.ca/2016/01/van-chuong-mien-nam-giua-chung.html
Còn lại một việc nữa: văn chương miền Nam đâu
có dừng lại ở năm 1975. Đây mới là điều huyền
bí nhất. Tất nhiên là không thể như vậy
được. Giờ, ta cần xác định, đâu là những cột trụ
quan trọng nhất để nói đến một sự bảo toàn cho di sản văn
chương miền Nam. Với tôi, hiển nhiên không thể là
Võ Phiến, nhưng hiển nhiên phải là các nhân
vật từng hết sức quan trọng ở giai đoạn văn chương miền Nam trước 1975.
Họ từng rất quan trọng, nhưng sứ mệnh chính yếu của họ lại nằm ở
đoạn sau 1975, thế cho nên mới khó hiểu và khó
nhìn.
Có ba người quan trọng nhất.
Người thứ nhất là Viên Linh, người
ra đi ngay từ đầu, ngay từ trước thảm họa.
Người thứ hai là Dương Nghiễm Mậu, người
đã, ngược hẳn lại với Viên Linh, không đi đâu
hết cả.
Và người thứ ba là người ở giữa, ra
đi vào khoảng giữa. Đó chính là Nguyễn
Quốc Trụ.
Thế là cuối cùng tôi cũng đợi
đến cái ngày, ngoài việc được viết về một
số người khác, được nói đến đối thủ lâu năm của
tôi, Mr Tin Văn Nguyễn Quốc Trụ.
Don’t set them up to jail
To become an asylum seeker in Europe is to have overcome
adversity. First, to have survived the dangers in your homeland.
Then to have survived the journey and reached your destination. Only
last week, Unicef warned that women and children were being raped, beaten
and starved in Libyan detention centres. Last year, more than 5,000 migrants
died attempting to cross the Mediterranean, and Balkan countries shut
their borders, blocking many who had hoped to reach northern Europe.
To have your claim recognized, and to become a refugee, is harder still.
It means negotiating a complicated system that often gets it wrong.
So refugee status is a mark not only of suffering but of the ability to
withstand it. The attention already given to perilous journeys, and the
populist backlash to the surging numbers of asylum seekers in Europe over
recent years - though arrivals fell in 2016 - now needs to encompass what
happens at their destination. Making a home in a new land is challenging
even for those who move by choice and with plentiful resources. Now add
in trauma and sometimes physical issues too; a language barrier; skills
or qualifications that cannot be transferred. But many of the problems
they face are entirely unnecessary.
How the UK treats those gaining admittance is just as
critical as who we do and don't let in. We have not done our part
if we allow them through the door, but not to make themselves at
home. Of Europe's big five nations, only Italy - handling much larger
numbers - treats asylum seekers and refugees worse than Britain, which
is, for instance, the only EU nation to allow indefinite immigration
detention. Asylum seekers are almost never granted the right to work.
Bizarrely, those recognized as refugees are routinely forced into destitution
because they lose existing entitlements and accommodation before their
new benefits and housing have been processed. The "move on" period is
28 days; the British Red Cross has found it takes an average of 42 days
to first payment of benefits, and in some cases far longer.
The UK needs a proper dispersal policy, so asylum seekers
are not just dumped in areas with cheap housing. Allowing them
to work - as many European countries do - would help them to integrate
and to support themselves. Much could be learned from the UK's own
Syrian Vulnerable Persons Resettlement Programme, bringing in those
already recognized as refugees. Though it has its shortcomings, it
is better funded and offers integrated support for 12 months. That has
led to a two- tier system, and the challenge should be to raise up the
way that others are treated, not engage in a race to the bottom. Treating
people decently is the right thing to do. It ensures that they are able
to contribute to their new society as soon as possible. That is better
for everyone. Those seeking asylum in the UK have already succeeded against
the odds. Why do we then set them up for failure?
Note: GCC đến trại tị nạn sau dead line, tức là
sau cái ngày được tự động coi là tị nạn chính
trị, và phải trải qua thanh lọc.
Gửi thư cầu cứu 1 vị nữ văn sĩ, 1 trong 5 vị nổi tiếng
số 1 trước 1975, tại Miền Nam, vị này được 1 đấng Mẽo bệ về
Mẽo trước 30 Tháng Tư chừng ít ngày, khi thấy
tên bà trên măng xét 1 tờ báo của
lực lượng Khiến Chán ở trong trại.
Bà viết thư trả lời, mi đi trễ quá, đi
làm khỉ gì nữa, hết mùa vượt biển rồi - nội
dung thư đúng là như thế - GCC đọc thư, thú thực,
chỉ muốn viết thư cho VC, xin được hồi chánh!
May quá. có được địa chỉ của Nguyễn Đông
Ngạc, qua 1 vị ở trong Trại.
Viết 1 phát là bạn trả lời liền kèm
tý tiền còm.
Tuyệt vời nhất, là bạn thông báo
cho cả 1 lũ ở bên Mẽo, những Viên Linh, Định Nguyên,
chúng phôn cho vị Chủ tịch Pen Mít ở hải ngoại.
Vị này, cũng nhận được lời cầu cứu qua vị nữ
văn sĩ, nhưng nếu không có lũ bạn bè như Viên
Linh, NDN, DN phôn phiếc, chắc là cũng vờ, vì,
khi vị nữ văn sĩ thông báo với anh, bà vờ luôn
địa chỉ ở Trại của Gấu, chán thế.
Anh viết, bà nhờ tôi can thiệp cho 1 kẻ
mà chính bà vờ không cho biết địa chỉ
của ông ta, làm sao tôi can thiệp?
Vị này, viết thư xác nhận GCC là
member của PEN/VN (Ngụy)
Kể như xong được tầng đầu địa ngục!
Giả như không có được địa chỉ của Nguyễn Đông
Ngạc, là kể như xong đời GCC!
|
|