*




Chúc Mừng Năm Mới 2011

Đón Tuyết & Tết & Bão


Thơ mỗi ngày

ENCOUNTER

We were riding through frozen fields in a wagon at dawn.
A red wing rose in the darkness. 

And suddenly a hare ran across the road.
One of us pointed to it with his hand. 

That was long ago. Today neither of them is alive,
Not the hare, nor the man who made the gesture. 

O my love, where are they, where are they going-
The flash of a hand, streak of movement, rustle of pebbles.
I ask not out of sorrow, but in wonder.

Wilno, 1936

Czeslaw Milosz: Selected Poems 1931-2004

Gặp gỡ

Chúng tôi đi qua những cánh đồng băng giá trong một chiếc xe ngựa vào lúc rạng đông.
Một cánh đỏ dâng lên trong đêm tối .

Bỗng chợt, một con thỏ rừng băng qua đường.
Một người trong đám chúng tôi giơ tay chỉ

Chuyện đó lâu lắm rồi. Bây giờ chẳng còn ai trong số họ còn sống,
Con thỏ rừng, không, mà cái người giơ tay chỉ, cũng không.

Ôi tình yêu của tôi ơi, họ đâu cả rồi, họ đi đâu tất cả rồi -
Cái nhoáng một cái của cánh tay đưa lên, cái giật 1 cái của chuyển động, cái tiếng rì rào của những viên sỏi.
Tôi hỏi, không phải là do buồn rầu, mà do ngạc nhiên, hoặc ngỡ ngàng.

Note: Bài thơ trên, liệu có thể xếp vào mục, thơ dành cho Valentine?
Có thể lắm chứ!
 
GNV nghĩ đến mấy từ “O my love”, của Milosz, và, chỉ đến khi được đọc bài thơ này, thì mới ngộ ra được câu thơ của TMT:


Giọt mưa trời khóc ngàn năm trước
Sao còn ướt trên lưng bàn tay.

Giọt Mưa Trời Khóc

Từ "sao", của TMT, và từ "wonder", của Milosz, tương tự, nhưng ở Milosz, có nhiều người, có con thỏ rừng; ở TMT, là "thời gian được sắp xếp lại thành bài thơ", theo ý Brodsky [... that any poem is reorganized time]: cái thiên thu gặp cái hiện tại.

Giống, mà, cũng không giống.



The Lovers

In the woods one fair Sunday,
When we were children,
We came upon a couple lying on the ground.
Hand in hand, ourselves afraid
Of losing our way, we saw
What we first thought was a patch of snow,
The two clutching each other naked
On the bare ground, the wind
Swaying the branches over them
As we stole by, never to find out
Who they were, never to mention it afterwards
To each other, or to anyone else.

Charles Simic: Master of Disguises

Tình nhân

Trong khu rừng, một Chủ Nhật đẹp trời,
Khi chúng tôi còn là hai đứa con nít,
Hai đứa chợt bắt gặp một cặp nằm trên mặt đất.
Hai đứa chúng tôi, tay trong tay, sợ bị lạc,
Chúng tôi thấy cái gì gì, thoạt đầu lại nghĩ là một mảng tuyết.
Hai thân hình ôm dịt lấy nhau, trần truồng cả hai.
Trên mặt đất trần.
Gió đùa những cánh lá phủ lên họ.
Và khi hai đứa chúng tôi tuồn qua,
Chẳng hề biết,
Họ là ai,
Chẳng bao giờ nói chuyện này, sau đó,
Giữa hai đứa mí nhau,
Hay bất cứ một ai.

*

Tôi xa người như xa cơn mưa
Tóc tôi còn ướt đến bây giờ
Nhớ tôi người có châm điếu thuốc
Nhớ tôi người có đi trong mưa

Tuyệt!
Đọc bài trên, thì phải bù bằng bài này.

 

MUSIC HEARD

Music heard with you
was more than music
and the blood that flowed through our arteries
was more than blood
and the joy we felt
was genuine
and if there is anyone to thank,
I thank him now,
before it grows too late
and too quiet.

Adam Zagajewski
[From Eternal Enemies]

NGHE NHẠC

Âm nhạc nghe với anh thì còn hơn cả âm nhạc
và máu chảy ở trong tim
thì còn hơn cả máu
và niềm vui mà chúng ta bỏ lại
thì đúng thứ con nai vàng
và nếu có ai để mà cám ơn
tôi cám ơn người ấy - thường hay vuốt tóc tôi – vào lúc này
trước khi quá muộn
và quá im ắng
*

Tôi xa người nắng buồn trên vai
Môi tôi mùi thuốc còn thơm hơi
Người xa tôi một dòng sông trắng
Dẫy núi bên kia có ngậm ngùi 

Tôi xa người hàng cây bâng khuâng
Nước dâng chiều xuống nhớ muôn trùng
Người xa tôi có ra đứng ngóng
Một cánh chim bay ở cuối rừng 

Tôi xa người như xa cơn mưa
Tóc tôi còn ướt tới bây giờ
Nhớ tôi người có châm điếu thuốc
Nhớ tôi người có đi trong mưa.

Người xa tôi gió cũng lặng thinh
Tôi rung nỗi nhớ ở quanh mình
Người như suối chảy qua rừng vắng
Cả một dòng sông đứng lại chờ

9/93 

Câu thơ "Nhớ tôi người có đi trong mưa" làm nhớ cái cảnh GNV bỏ cái quán hẹn, khi BHD đến trễ, chờ đúng 5 phút không thấy là bỏ đi, “hoàng hạc nhất khứ bất phục phản”!
Sau này, anh nghe cô kể lại: Bữa đó, trời mưa lớn, H. đội mưa chạy xe từ Đại học Y khoa, suốt quãng đường Chợ Lớn - Sài Gòn. Cũng biết là vô ích, vô phương. Lũ bạn nói, con này điên rồi. Tới nơi, đã trễ hẹn. Thường, em vẫn trễ hẹn, anh vẫn chờ (có lần anh nói anh có cả một đời để chờ...), nhưng lần đó, em hiểu.

Câu thơ ‘Nhớ tôi người có châm điếu thuốc’, thì lại làm bật ra bài thơ sau đây :

Buồn như cái hộp quẹt ở trong nhà,
Khi ai cũng bỏ hút thuốc lá! 

Hai câu sau đây, mà chẳng “ướt” sao?

Buồn như cục xà bông
Khi BHD bước ra khỏi cái bồn tắm! 

Sad as a Ship in a Bottle 

Sad as a matchbox in a house
Where they've stopped smoking.
Sad as a soap of a movie queen
After she steps out of the shower.
Sad as the love pill
In a pocket of a dead man.
Happy as a mouse in a rocking chair.
Happy as a pair of dentures ...
No, wait a minute! Something's wrong here!
Sad as a maybug in June.
Sad as a hotdog-eating champion
Having dinner in a fish restaurant.

Charles Simic: Master in Disguises 

Buồn như 1 con tầu nằm trong 1 cái chai
[GNV thích, cảnh ngược lại!]

Buồn như cái hộp diêm quẹt ở trong nhà
Khi ai cũng bỏ hút thuốc lá
Buồn như cục xà bông của nữ hoàng điện ảnh
Khi nàng bước ra khỏi cái vòi hoa sen
Buồn như viên Viagra
Trong túi 1 thằng cha đã ngỏm
Vui như chú chuột
Trên cái ghế lắc la lắc lư
Vui như cặp răng giả....
Ấy chết, xin lỗi, có gì lộn ở đây !
Buồn như con bọ ăn lá cây
Vào 1 ngày tháng Sáu
Buồn như anh chàng vô địch ăn hotdog
Một bữa ăn tối tại cửa hàng chuyên phục vụ món cá
*

Nguyễn Thị Hoàng
1938 -

Vết Thương Cuối Cùng

một đêm kia trái tim tôi ngừng đập
máu thôi hồng và tóc sẽ thôi đen
sẽ khô cạn hết đôi hồ nước mắt
thôi còn ai âu yếm gọi tên em 

đừng xua đuổi tôi đã nguyền trốn tránh
chân thôi đi và miệng sẽ thôi cười
thôi cô độc bởi không còn kiêu hãnh
nỗi ê chề đau đớn của riêng tôi

ở trên đó sao sương mờ mịt lắm
hồn tôi bay quanh quĩ đạo mặt trời
xin vũ trụ chút hương nồng lửa ấm
kẻo khi xưa quen lạnh lẽo trên đời

người ta sẽ cười vui và tiếp tục
trong thiên đường và địa ngục trần gian
đôi mắt ấy chưa một lần biết khóc
bởi đôi tay chưa hứng lấy điêu tàn

em từ giã và mang theo hờn tủi
suốt một đời như bóng núi chơ vơ
anh dù đến dù đi, em mòn mỏi
suốt một đời hấp hối nỗi bơ vơ

em sẽ nói với vì sao thứ nhất
gọi giùm tên một kẻ dưới xa kia
viên ngọc quí đã tan tành nước mắt
bởi yêu người tôi chọn kiếp điên mê

( Tập san VĂN )

Nguồn Gió O

Bài thơ này, không thấy đề tác giả làm năm nào, tạp chí Văn khi ra hải ngoại, hay trước 1975, tại Miền Nam.
GNV thích nhất câu:

Thôi cô độc bởi không còn kiêu hãnh.

Cái tít "Vết thương cuối cùng", thì chắc là để nhắc tới vết thương đầu tiên, “vết thương dậy thì”, "em lên anh nhé”, "mưa không ướt đất"…. của 1 thời xa xưa...

-Nằm yên…!
Trần Thị NgH.

-Em đã biết tay anh chưa?
TTT


Trung Quốc đã đưa đoàn báo chí VN sang thăm Thác Bản Giốc


Kẻ Lạ Lạ

Người đầu tiên giới thiệu LD với độc giả Mít, "hình như" là GNV, qua bài viết về "Vu Khống", trên mục Tạp Ghi của báo Văn Học, của NMG, thời gian 1997, có thể, khi bản tiếng Anh ra lò, trên tờ TLS.
Báo này không ưa Tây, và tất nhiên, chẳng ưa Linda Lê, và, qua bài báo, như Gấu còn nhớ được, coi bà là đệ tử của Cioran, và đặt bài viết dưới 1 cái tít rất ư là khốn nạn, Dẫn Khách Cho Văn Chương! (1)

(1)
 Pimping for literature SLANDER By Linda Le Translated by Esther Allen 156pp. Lincoln...influences on the Vietnamese-born writer, Linda Le, and these same terms abound in Le...well: habituation and memory loss." Linda Le has said...
Jean McNeil
14 February 1997


Tưởng nhớ Nguyễn Tôn Nhan

Bởi với tôi, sống được là tốt rồi.

Tôi về nghĩa địa một mình
Tôi rớt mất tim rồi tôi lặng thinh...

Tôi khóc bên ngoài tôi khóc bên trong

NTN: Thánh Ca

Tôi biết những người khóc lẻ loi,
Lệ không rơi ngoài tim mình

TTT

NGUYỄN THỊ KHÁNH MINH

ANH NHAN, ANH ĐÃ NÓI,

Anh nói,
Trong tất cả các cõi
Anh mê nhất cõi đời
Vì đó là cõi mộng
Để thân này rong chơi 

Anh nói,
Anh sẽ sống
Một trăm năm, đùa vui
Lỡ chết sớm một tí
Là giả đò chút thôi!

Anh nói,
Mọi thứ trên đời mộng
Hí lộng mình, ba câu
Lục bát. Nghe lồng lộng
Mở cõi thực thiên thu 

Nước mắt (dẫu phù du,)
Tôi sẽ khóc, chắc là
Giả vờ đôi hạt lệ
Tiễn người giả vờ xa… 

Calif.,, 8 giờ sáng ngày 31 .1.2011
Sau khi nghe tin nhà thơ Nguyễn Tôn Nhan ra đi.

Blog DTL

Brodsky có 1 nhận xét, nhớ đại khái, nhà thơ thứ thiệt thì tuổi tới đâu, thơ tới đó, trong khi nhà thơ Mít, như TTT phán, viết xong tuổi thanh xuân là ngỏm !
Đọc Charles Simic, càng thấy ra điều trên. Tập thơ mới nhất của ông, sâu lắng hơn, và có vẻ kiệm lời hơn, nhưng vẫn nhận ra giọng thơ têu tếu.
Tuyệt !
Bài Điếu Văn dưới đây, có trong tập thơ mới, Master in Disguises, TV post rồi, khi đọc trên The Paris Review, Spring 2010

Graveside Oration

Our late friend hated blue skies,
Bible-quoting preachers,
Politicians kissing babies,
Women who are all sweetness.
He liked drunks in church,
Nudists playing volleyball,
Stray dogs making friends
Birds singing of fair weather as they crap. 

Điếu văn bên mồ 

Ông bạn mới mất của chúng ta ghét trời xanh
Mấy ông Thầy Chùa trích dẫn Kinh Phật
Những chính trị gia hôn con nít
[Và, tất nhiên, ghét con nít hát, đêm qua em mơ gặp Bác H !]
Ghét đờn bà ngọt như mía lùi 

Bạn tôi thích nhậu ở nơi Cửa Phật, như Lỗ Trí Thâm (1)
Thích mấy em trần truồng chơi bóng chuyền
Chó hoang kết bạn
Chim xoa đầu thời tiết, khi chúng đang ị.

Note: Mượn hoa hiến Phật, bài thơ trên, đọc trước mồ bạn ta mà chẳng tuyệt sao?
Từ ‘xoa đầu’ mắc [đắt] thật. Làm Gấu nhớ những lần được ‘xoa đầu’!

Hà, hà!

(1) Nguyên văn: Thích mấy tên say ở nhà thờ.


Gửi một người yêu

Không nhìn một hướng

Trang LMH


Gọi Người Đã Chết

Chương Ba

Elsa Fennan

Merridale Lane là một trong những con hẻm ở Surrey, nơi người dân liên tục mở ra cuộc chiến chống lại vết nhơ của vùng ngoại vi. Do gia chủ thiếu phương tiện, không có tiền thuê mướn người chăm sóc, đám cây cối khu vườn trước nhà mặc tình nẩy nở, cành lá xum xuê, che lấp luôn những “căn nhà xinh xắn, diễm lệ” phía sau, hoặc làm cho nó ngày càng trở nên nhỏ nhoi, khiêm tốn hơn. Vẻ rỉ sét của khu vực lại càng trở nên cũ kỹ, cổ xưa thêm lên, nhờ những con cú bằng gỗ, những tên lính gác đậu ở phía bên trên mỗi danh tính của một căn nhà, và nhờ những tên lùn lúc nào lảo đảo ngó xuống những hồ cá vàng. Người dân ở đây không sơn lại lũ lùn, coi đó là một thói xấu của vùng ngoại vi, và cùng một lý do như thế, họ chẳng hề đánh bóng mấy con cú, kiên nhẫn đợi năm tháng sẽ làm cho chúng trở nên 1 thứ cổ vật, cho tới một ngày mà, ngay cả những cây xà ở nhà để xe cũng được gia chủ khoác lác, chúng thuộc 1 thứ gỗ quí, hiếm.
Merridale Lane thực sự không phải là một hẻm cụt, mặc dù đám chuyên lo việc mua bán nhà cửa khăng khăng quả quyết như thế. Cái đuôi con hẻm, băng qua Kingston, tỏ ra rất ư là bực bội khi biến thành một con đường bậc thang, và, một khi hết còn bậc thang, nó đành làm một con đường bùn lầy, khi vượt qua Merries Field – và bắt vào một con hẻm khác, chẳng thể nào phân biệt được với khúc đầu của nó, là con hẻm Merridale Lane.




Ghi chú trong ngày

DTL vs GNV

DTL vs ST

Cái trò ‘thấy trên mạng’, ‘quang phổ’, spectrum này, nếu có ai để ý, và làm 1 cú kết toán, và từ đó, suy ra, thì qua đó, là cả 1 cuộc chiến bửn thỉu giữa đám Bắc Kít, nào là Bắc Kít vô Miền Nam trước 1954, với sau 1954, rồi tới sau 1975, ở trong và ngoài nước.
Xin đan cử vài trường hợp minh họa:

Khi GNV về trong nước, và được Thầy Hiến trao cho bản tuyên ngôn ‘tớ xin lỗi’, tức bài viết “miễn cho xong 1 show”, vì “lỡ” đã nhận tiền của Mẽo qua chương trình WJC, 1 ông nhà văn Bắc Kít hải ngoại, gốc di cư 1954, thấy Thầy Hiến ca mình tới chỉ quá, bèn chớp liền, khoe um lên, nhưng đi 1 đường thanh minh, tôi không được cái hân hạnh quen biết, hay gặp gỡ gì tên VC này, mà tôi đọc thấy trên mạng bài viết ông ta thổi tôi.
Ở đâu?
Việt Báo online!
Bài đó GNV đưa lên mạng, trên trang TV, và đồng thời cho đăng trên VB. Ông này, Bắc Kít di cư, đếch ưa thằng cha GNV, cũng Bắc Kít di cư, tao đéo thèm nhắc đến mày, tao đéo thèm cám ơn mày, được không?

Trường hợp SCN, cũng thế. Thấy trên mạng, bài của GNV, viết về thi sĩ bạn của Gấu, là Joseph Huỳnh Văn, ở trên Việt Báo, thay vì thấy ở trên TV!
Đám khốn kiếp tinh anh Miền Nam bỏ chạy bợ đít VC, ở Paris này, cũng Bắc Kít di cư, sau khi ăn cướp Miền Nam xong, Bắc Bộ Phủ đếch cho về, đám này thù Bắc Kít Di Cư Chống Cộng Điên Cuồng khủng khiếp, chúng là tác giả của những cái từ thật khốn nạn, cờ ba que, thí dụ, chúng làm sao ưa nổi 1 ông thi sĩ DTL, cũng Bắc Kít di cư, có nợ máu với nhân dân, như chính “bạn ta” thú nhận, đã từng bị VC nằm vùng hăm làm thịt, những ngày hỗn quân hỗn quan trước 30 Tháng Tư, may chạy thoát ra hải ngoại, không 1 ngày cải tạo, và đã từng hối cải, về trong nước xin yết kiến đao phủ thủ HPNT, kết thân với thi sĩ Bắc Kít Bộ Đội Cụ Hồ, NTT… thế là chúng đành chờ bài viết nhảm nhí về ST của DTL đăng trên blog NTT, đến lúc đó, chúng mới ‘thấy trên mạng’!

Còn mi, thì sao?
Thằng khốn này “khoanh vùng” còn dã man hơn cả Nhà Nước và Đảng Ta!

*

NHÀ VĂN – NHỮNG SỨ GIẢ KHÔNG BIÊN GIỚI

Posted on 26.06.2010 by nhathonguyentrongtao

NGUYỄN TRỌNG TẠO

Trái sang: Tô Nhuận Vĩ, Kevin Bowen, Nguyễn Trọng Tạo, Nguyễn Bá Chung, Trần Đăng Khoa

Blog NTT

Note: Không biên giới mà đếch thấy GNV Ngụy

*

Note: Đếch thấy bạn ta đang vấn an đao phủ thủ đâu cả! (1)
Blog HHT

(1)

Nguyễn Trọng Tạo: Tôi đọc thơ Du Tử Lê từ trước 1975 do tình cờ có được những tờ báo Sài Gòn in thơ anh, rồi sau là đọc tập thơ anh được giải thưởng. Nhưng mãi đến năm 1993 tôi mới gặp anh (cùng đi với 2 người phụ nữ gốc Huế). Anh từ Mỹ về Huế tìm tôi và Hoàng Phủ Ngọc Tường. Anh nói rằng, định tìm lần trước nhưng ngại, nay liều gõ cửa. Anh đến nhà tôi, và như đã quen từ lâu lắm. Các nhà thơ với nhau vẫn thế. Tôi bày tiệc rượu đón anh, mời cả Hoàng Phủ Ngọc Tường đến. Chúng tôi ngồi với nhau đến khuya mới tiễn khách về bằng xe máy. Anh Tường chở Du Tử Lê, tôi chở 2 cô gái Huế bạn anh. Đến ngã tư cầu Tràng Tiền thì bị công an huýt còi. Nhận ra tôi, một anh công an nhắc vui: Lần sau anh Tạo chỉ nên chở 1 o thôi kẻo xe quá tải cháy máy đó.
Sau đó tôi chuyển ra Hà Nội. Nhiều lần về nước Du Tử Lê thường gọi cho tôi, rồi chúng tôi gặp nhau khi ở nhà tôi, khi ở khách sạn anh ở. Và tôi rất vui khi vẽ bìa “Du Tử Lê Thơ Tình” cho anh. Vợ anh bảo, đó là cái bìa thích nhất trong 40 bìa sách của anh Lê. Tiếc là cuốn sách đó phát hành ở Việt Nam không được suôn sẻ.
Blog DTL

Anh từ Mỹ về Huế tìm tôi và Hoàng Phủ Ngọc Tường.

Quái thật! Đọc câu này, Gấu lại nhớ đến Bố Già, lần gặp tên Đường Thổ, từ chối làm business ma tuý, và ông con cả sủa bậy một câu, tiền nhiều lắm đấy; khách vừa ra, là ông bố mắng thằng con, [mắng sao nhỉ?], và ra lệnh cho tên sát thủ số 1 tìm đường lặn vô Ngũ Đại Gia nằm vùng.
Cả cuốn truyện mở ra từ chi tiết này.

Biết đâu đấy, cái cú "thi sĩ của chúng ta" đi gặp đại sát thủ có khi lại hàn gắn được vết thương Mậu Thân!
Mong lắm thay!

Mong cái con khỉ!
Chán quá, thì có!
Chán cả hai thằng!
Thằng đi gặp, và thằng kể lại cái cú “nhà thơ của chúng ta” xin yết kiến đại sát thủ! 


Mémoirs

Thời Tập
5.5.1974
Gấu Nhà Văn đọc Tắt Lửa Lòng

Khi viết Tắt Lửa Lòng, Nguyễn Công Hoan có lẽ chỉ muốn cuốn sách của ông nằm trong dòng văn chương xã hội…. nhưng đã vô tình ‘điểm thêm mắt rồng’ cho nó, khi hoàn thành tác phẩm, nó bay mất và lạc vào thế giới tình yêu, một thế giới hoang đường với những Tiểu Nhiên Mị Cơ, Mỵ Châu Trọng Thủy… và Lan và Điệp.

… Đây là chiếc chìa khoá để cho các tiểu thuyết gia chuyên viết truyện tình dùng để mở căn nhà mồ Lương Sơn Bá: Hãy làm sao cho nhân vật trong truyện tình chết đi [ở trong tiểu thuyết] để rồi sống lại [trong huyền thoại]...
NQT 

Ui chao, liệu ‘ba trăm năm sau’, (1) truyện tình của BHD và anh cu Gấu cũng sẽ ‘chết đi ở trên không gian ảo’ và rồi ‘sống lại ở trong huyền thoại’?
Hà, hà!

(1) TV: Đúng rồi, nên thay đổi, kẻo không như O nói, ba trăm năm sau (hihi) có người đi tìm tác phẩm của NQT chỉ thấy toàn ‘kít’ với ‘đếch’, ‘như kít’… thì không biết sẽ xếp tác phẩm vào loại văn chương gì?
Hihi
K