Remembering the Departed Spirits: Liu Xiaobo’s
“June Fourth Elegies”
By
Alisha Kaplan
“Let
the darkness transform into rock across the wilderness of my memory.”
Note:
Khi NBC được Nobel Toán, GNV đã mơ mòng tưởng
tượng ra, một cú tương tự như trên.
“Chàng” đứng giữa Bắc Bộ Phủ, Ba Đình,
Lăng Bác H… dõng dạc cảnh cáo:
"Không
có chiến thắng nào mà không có
thể đảo ngược, không có thất bại nào là
chung quyết. Đó là điều làm cho cuộc đời xứng
đáng để cho chúng ta sống, nó".
Note:
Thú thực, Gấu đang chờ bài ai điếu này của
tờ Người Kinh Tế. Tờ báo
thần sầu, ở “ai điếu”, ở “điểm sách”.
Bài về "Solzhenitsyn mũi tẹt, Bắc Kít",
mà chẳng tuyệt cú mèo ư? (1)
Mít,
không tên nào viết nổi.
Modesty, humility, vanity
Nếu chỉ đọc một bài về Lưu Hiểu Ba thì có lẽ bài này là đáng đọc nhất.
"Không rõ vì sao, trong những tuần cuối đời, ông Lưu đã đồng ý từ bỏ mong muốn ở lại Trung Quốc mặc dù ông vẫn luôn không ngừng từ chối cuộc đời bên lề mà việc lưu vong tất yếu sẽ mang lại; có lẽ ông muốn dùng sức lực cuối cùng để giúp người vợ phải chịu khổ từ lâu là bà Lưu Hà và em trai bà, ông Lưu Huy, ra khỏi Trung Quốc. Nhưng suy nghĩ của những kẻ bắt giam ông thì không thể rõ ràng hơn: nó chẳng hề liên quan đến việc chăm sóc y tế mà là ngăn Lưu Hiểu Ba nói lên suy nghĩ của mình một lần cuối. Ông suy nghĩ gì trong tám năm tù? Ông đã thấy trước điều gì cho một thế giới mà nền độc tài cộng sản của Trung Quốc vẫn tiếp tục lớn mạnh?
NYRB Feb 9, 2012
Ông
ta nói sự thực về “Bạo Chúa Tẫu”.
Bài
viết này bảnh lắm. Simon Leys là 1 chuyên gia về xứ
Tầu.
TV sẽ chuyển ngữ.
Cũng là 1 cách tự hỏi, sao Tẫu có một Liu Xiaobo,
thí dụ, mà Mít chẳng bao giờ có?
Miến có Nobel Hòa Bình. Tẫu cũng có Nobel
Hòa Bình.
Mít “cũng” có Nobel…. Toán.
Mít [Bắc Kít, đúng hơn] giỏi tính hơn
họ
Bi Khúc 4 Tháng Sáu
Foreword
As a firm believer in nonviolence,
freedom, and democratic values, I have supported the nonviolent democracy
movement in China from its beginning. One of the most encouraging and
moving events in recent Chinese history was the democracy movement of
1989, when Chinese brothers and sisters demonstrated openly and peacefully
their yearning for freedom, democracy, and human dignity. They embraced
nonviolence in a most impressive way, clearly reflecting the values their
movement sought to assert.
The Chinese leadership's response to the peaceful demonstrations
of 1989 was both inappropriate and unfortunate. Brute force, no matter
how powerful, can never subdue the basic human desire for freedom,
whether it is expressed by Chinese democrats and farmers or the people
of Tibet.
In 2008, I was personally moved as well as encouraged when
hundreds of Chinese intellectuals and concerned citizens inspired
by Liu Xiaobo signed Charter 08, calling for democracy and freedom in
China. I expressed my admiration for their courage and their goals
in a public statement, two days after it was released. The international
community also recognized Liu Xiaobo's valuable contribution in urging
China to take steps toward political, legal, and constitutional reforms
by supporting the award of the Nobel Peace Prize to him in 2010.
It is ironic that today, while the Chinese government is
very concerned to be seen as a leading world power, many Chinese people
from all walks of life continue to be deprived of their basic rights.
In this collection of poems entitled June Fourth Elegies, Liu Xiaobo
pays a moving tribute to the sacrifices made during the events in Tiananmen
Square in 1989. Considering the writer himself remains imprisoned,
this book serves as a powerful reminder of his courage and determination
and his great-hearted concern for the welfare of his fellow countrymen
and women.
HIS HOLINESS THE FOURTEENTH DALAI
LAMA, TENZIN GYATSO
September 3, 2011
Là một người vững tin
vào bất bạo động, tự do và những giá trị dân
chủ, tôi hỗ trợ phong trào dân chủ bất bạo động ở
TQ kể từ lúc khởi đầu của nó. Một trong những sự kiện phấn
khởi, cảm động nhất trong lịch sử gần đây của TQ là cuộc
vận động 1989, khi anh chị em TQ diễn hành công khai và
ôn hòa đòi hỏi tự do, dân chủ và phẩm
giá con người. Họ ôm lấy bất bạo động
trong một cung cách ấn tượng nhất, phản ảnh rõ ràng
những giá trị mà phong trào mong tìm đạt được.
Nhà cầm quyền TQ, và cách đối xử của
họ đối với những cuộc biểu tình 1989 thì vừa không
thích hợp, vừa đáng tiếc. Sức mạnh cục súc, dù
mãnh liệt cỡ nào, thì cũng không bao giờ
làm khuất phục ao ước cơ bản của con người cho tự do, hoặc được
diễn tả bởi những nhà dân chủ và những chủ đất, chủ
trại người TQ, hay người dân Tây Tạng.
Vào năm 2008, cá nhân tôi cảm thấy
vừa cảm động, vừa hứng khởi khi hàng trăm trí thức và
công dân TQ quan tâm, được tạo hứng bởi Liu Xiaobo,
đã ký tên nơi Hiến Chương 08, kêu gọi dân
chủ và tự do cho TQ. Tôi biểu lộ lòng kính
mến và ái mộ của mình trước sự can đảm và
những mục tiêu đòi hỏi của họ, trong phát biểu công
khai trước công chúng, hai ngày sau khi Hiến Chương
được công bố. Cộng đồng thế giới còn thừa nhận đóng
góp quí giá của Liu Xiaobo trong việc đòi
hỏi TQ tạo những bước tiến trong việc cải cách chính trị,
luật pháp, và định chế, bằng cách hỗ trợ, và
mừng rỡ, khi ông được trao giải thưởng Nobel Hòa Bình
vào năm 2010.
Một điều trớ trêu, là, vào ngày
này, trong khi chính quyền TQ rất quan tâm tới
việc làm thế nào để TQ được coi như là một cường
quốc trên thế giới, thì chính cường quốc mong được
cả thế giới công nhận đó, lại đối xử cực kỳ tàn nhẫn
với dân chúng của họ, bằng cách tước đoạt hết của
họ những quyền cơ bản của con người. Trong tập thơ Bi Khúc Tháng Sáu Ngày
Bốn, Liu Xiaobo tưởng niệm, vinh danh những hy sinh, mất mát
xẩy ra trong những biến động ở Công Trường Thiên An Môn
1989. Trong khi nhà văn, nhà thơ, vào chính
lúc này, vẫn còn đang ngồi tù, thì
tập thơ quả đúng là một nhắc nhở mãnh liệt về sự
can đảm, quyết tâm, và sự quan tâm bằng trái
tim lớn nóng hổi của ông, dành cho xứ sở và
đồng bào của mình.
Tưởng Niệm Simone Veil, 1927-2017
"J'ai depuis longtemps dépassé l'idée d'immortalité
dans la mesure où je suis déjà un peu morte dans les
camps"
Tôi đã từ lâu vượt cõi bất tử, trong cái
chừng mực, một phần ở trong tôi, đã chết ở Lò Thiêu.
He Told the Truth About China’s Tyranny
Officials wielding the power of the state and invoking "government ownership of land" have colluded with businessmen all across our country .... The biggest beneficiaries of the resultant land deals, at all levels, have been the Communist regime and the power elite .... Farmers are the weakest among the weak. Without a free press and an independent judiciary, they have no public voice, no right to organize farmers' associations, and no means of legal redress .... And that is why, when all recourse within the system ... is stifled, people are naturally drawn to collective action outside the system ....
Một
tiểu luận khác trong "Không Kẻ Thù, Không Hận
Thù" viết về “Vấn Lạn Đất”. Dưới thời Mao, chủ đất mất đất của mình
và biến thành tên nông nô, [bị kết án
bởi cái gọi là chuyên chính vô sản], của
những “hợp tác xã", buộc phải cày như trâu, trên
cũng mảnh đất của chính mình, nhưng đếch còn là
của mình. Trong thời kỳ khùng điên Bước Nhảy Vọt Vĩ
Đại, nỗi đói khổ của người nông dân đạt tới "đỉnh của
đỉnh": họ đếch còn cái gì để ăn, hay quần áo
để mặc. Ở một vài nơi, dân chúng bị đẩy đến tình
trạng ăn thịt lẫn nhau. Hơn bốn chục triệu con nguời chết đói trong
trận đói vĩ đại do Mao làm ra, thời kỳ 1958-1962. Chẳng lâu
sau khi Mao ngỏm, vào năm 1976, một cú "giải phóng
nướng 1 nửa" [tạm dịch cái từ khó dịch “half-baked liberarion”]
đã xẩy ra: nông dân được quyền, không phải sở hữu
đất, nhưng mà là sử dụng nó, trừ khi nào đất
khu vực được trưng thu, dành vào việc “phát triển”,
nó trở thành tài sản của nhà nước.
Hình như hơi bị giống trường hợp đồng chí “Vươn” của Tiên Lãng: Đảng giao đất cho chú Vươn để sử dụng, không phải để sở hữu, và khi Đảng cần đất để phát triển, Đảng lấy lại, dù chú Vươn tự mình phát triển mảnh đất, biến nó to bằng năm bằng mười so với lúc trước, bằng cách lấn biển?
Viên
chức
dùng uy quyền
của
nhà nước,
nhắc
nhở
quyền
chủ
đất
của
nhà nước,
cấu
kết
với
đám con buôn, trên địa
bàn cả
nước…
Những
người
thụ
hưởng
mập,
bẫm,
từ
những
cú làm ăn này, thì là chế
độ
CS, và đám ngồi
trên đầu
nhân dân, tức
đám tinh anh nắm
quyền
lực…
Nông dân là những
người
yếu
nhất
trong số
những
kẻ
yếu.
Không có một
nền
báo chí tự
do, và 1 nền
luật
pháp độc
lập,
họ
không có tiếng
nói công cộng,
không có quyền
thành
lập
những
hiệp
hội
của
nông dân, và vô phương
đòi hỏi
bồi
thường
thiệt
hại…
Bởi
thế,
một
khi mọi
chạy
chọt
bên trong chế
độ,
hệ
thống…
bị
hỏng
cẳng,
người
dân đành trông vào thứ
võ khí tự
chế,
và hành động
tập
thể
ở
bên ngoài hệ
thống.
Liu
Xia, wife of 2010 Nobel Peace Prize winner Liu Xiaobo, reacts emotionally
to an unexpected visit by journalists from The Associated Press at her
home in Beijing, China, on Thursday, Dec. 6, 2012. Liu trembled uncontrollably
and cried Thursday as she described how her confinement under house arrest
has been absurd and emotionally draining in the two years since her jailed
activist husband was named a Nobel Peace laureate. Photo: Ng Han Guan /
AP (1)
"Chúng tôi sống ở 1 nơi cực phi lý. Quá
phi lý. Tôi cảm thấy mình là 1 con người
được sửa soạn, về mặt cảm xúc, đáp ứng với những hậu quả
việc chồng tôi được Nobel. Nhưng sau khi ông được Nobel, tôi
thực sự không thể nào tưởng tượng tôi không thể
rời căn nhà của mình. Điều này quá phi lý.
Tôi nghĩ Kafka cũng chẳng thể viết 1 cái gì phi
lý, không thể tin được như là điều này"
Note:
Nhìn bức hình thì GCC lại nhớ đến Gấu Cái,
lần đi thăm nuôi ở Đỗ Hòa.
Do bặt tin nhà, nhớ nhà quá, hoảng quá,
Gấu Già bèn vượt Trại, và, tất nhiên, bị
tóm, bị tống vô Tổ Trừng Giới, ăn cơm hẩm với thịt cọp, bị
phù thũng.
Gấu Cái vừa nhìn thấy thằng chồng cà chớn, thấy
mập mạp, tính cười, nhưng chợt hiểu ra, bèn méo xệch,
y chang bà Liu Xia, hình trên!
Hà, hà!
Tks. Many Tks
Cái
vụ dịch thơ này, thú vị thật.
Đã được 1 bạn văn, thay mặt GCC, chào hàng
với 1 nhà xb ở trong nước, nhưng trục trặc vào giờ chót,
đành bỏ.
Vả chăng, GCC thực sự cũng không “khứng”! Vì sợ cú
kiểm duyệt.
Bây giờ K mà bắt tay vô thì tuyệt quá,
vì thể nào trong khi biên tập như thế, cũng ngứa
tay nhặt sạn.
Tks again. Tôi sẽ đi 1 đường thu thập những bài viết
về thơ của mấy đấng như Simic, Zagajewski…
NQT
Vẫn về thơ dịch. Một vị độc giả TV đang chuyển Bi Khúc Bốn Tháng Sáu, của Liu Xiaobo qua tiếng Việt, từ nguyên tác. Tin Văn "xuất bản", tất nhiên, tuyệt tác này, cùng với 1 số bài giới thiệu. GCC có đề nghị, hay là xb ở trong nước, nhờ…. Mở Miệng chẳng hạn, vị độc giả phán, Trên Đỉnh Non Tản là quá OK rồi!
Tks
Một
tên tù
lấn chiếm cuộc đời em
tham lam và hung tàn đến vậy
Rút cuộc cũng không cho phép em
tự mua cho mình một bó hoa, một thỏi sôcôla
một bộ cánh thời trang
Hắn không cho em một chút thời giờ
một phút cũng không
Hắn
coi em như mẩu thuốc lá trên tay
bặp cho kỳ hết
cả tàn tro cũng chẳng thuộc về chính em
Thân hắn giờ trong nhà ngục đảng cộng sản
lại dựng lên phòng giam linh hồn em
không có cửa, không có cửa sổ
không một khe hở
khoá chặt em trong cô độc
cho đến mốc meo
Hắn
buộc em phải chịu đựng mỗi đêm
sự cáo buộc của xác chết
Hắn sai sử ngòi bút em
khiến em phải viết thư không ngừng
khiến em kiếm tìm hi vọng một cách tuyệt vọng
nỗi đau của em bị chà đạp
thành chút lạc thú duy nhất trong cõi
vô vị của hắn
Cánh
chim ấy của em
bay lạc trong đường chỉ tay rối rắm của bàn tay hắn
bị bốn đường chỉ tay giăng mắc
mỗi một đường trong đó
đều đã từng dối gạt em
Kẻ
độc tài mắt ráo hoảnh này
Nhưng lại cướp đoạt thi thể em
chỉ trong một đêm tóc bạc mái đầu
thêu dệt nên truyền thuyết, huyền thoại của hắn
khi hắn tưởng công đức viên thành
thì em đã trắng tay
nhưng tên tù này vẫn
bám cứng lấy tương lai trống rỗng của em
Lại
đến ngày rồi
hắn lại ban bố mệnh lệnh
em lại phải đơn độc lên đường
không có thân thể không có ký
ức
dùng sinh mạng đã bị cướp trắng
gánh gồng đống sách vở nặng nề
mang đến cho hắn
Hắn quả là tên đầu cơ có nghề
chưa từng bỏ qua
mỗi một cơ hội để tước đoạt từ em
Vợ
vợ yêu dấu
trong tất cả mọi thứ hèn mạt
trên cõi đời này
cớ sao em
khăng khăng chọn anh để chịu đựng
Rạng sáng ngày
Cái ngày
đó
Tưởng
niệm 8 năm ngày 4/6
Liu Xiaobo
for my wife, who waits every day
Nothing remains in your name, nothing
but to wait for me, together with the dust of our home
those layers
amassed, overflowing, in every corner
you're unwilling to pull apart the curtains
and let the light disturb their stillness
over the bookshelf, the handwritten label is covered in dust
on the carpet the pattern inhales the dust
when you are writing a letter to me
and love that the nib's tipped with dust
my eyes are stabbed with pain
you sit there all day long not daring to move
for fear that your footsteps will trample the dust you try to control
your breathing
using silence to write a story.
At times like this
the suffocating dust
offers the only loyalty
your vision, breath and time
permeate the dust
in the depth of your soul
the tomb inch by inch is
piled up from the feet
reaching the chest reaching the throat
you know that the tomb
is your best resting place waiting for me there
with no source of fear or alarm
this is why you prefer dust
in the dark, in calm suffocation
waiting, waiting for me
you wait for me with dust
refusing the sunlight and movement of air
just let the dust bury you altogether
just let yourself fall asleep in the dust
until I return
and you come awake
wiping the dust from your skin and your soul.
What a miracle - back from the dead.
ASIA LITERARY REVIEW WINTER 2010
Đợi Tôi với Bụi
Gửi vợ tôi, người mà ngày nào cũng
đợi tôi
Chẳng còn gì trong tên em, chẳng còn
gì,
ngoài chuyện đợi anh, cùng với bụi trong căn nhà
của chúng ta
những lớp bụi
vun thành đống, chồng chất lên nhau, ở mọi xó
xỉnh,
em cũng đâu có muốn mở toang mấy bức màn
để ánh sáng ùa vô, làm phiền
sự bất động của chúng
trên những giá sách, mẩu giấy nhãn viết
tay bụi phủ đầy
trên chiếc thảm
những hoa văn hít đầy bụi
khi em viết thư cho anh
và tình yêu
với ngòi bút chấm bụi
mắt anh xót như bị dao đâm
em ngồi đó suốt ngày không dám di động
sợ bước chân của em chà đạp bụi em cố gắng kìm
nhịp thở của em
viện tới sự im lặng để viết một câu chuyện.
Vào những lúc như thế
bụi nghẹt thở
dâng hiến sự trung thành độc nhất
tầm nhìn của em, hơi thở và thời gian
tẩm đẫm bụi
ở tận thâm sâu của tâm hồn em,
nấm mồ từng chút từng chút
cao dần, từ chân
lân tới ngực, tới cổ họng
em biết nấm mồ
là nơi yên nghỉ tốt nhất của em
trong khi chờ đợi anh ở đó,
chẳng còn nguồn cơn của sự sợ hãi, hay báo
động
đó là lý do tại sao em thích bụi
trong bóng tối, trong sự nghẹt thở im ắng
đợi, đợi anh
em đợi anh với bụi
từ chối ánh mặt trời và sự chuyển động của không
khí
cứ mặc kệ bụi chôn em cùng tất cả
cứ mặc cho mình thiếp đi trong bụi
cho đến khi anh trở về
và em thức dậy
rũ bụi trên da và tâm hồn. (1)
Phép lạ, phép lạ - trở về từ cõi chết.
Bài thơ trên, bản tiếng Anh, xuất hiện lần thứ
nhất,
trên Asia Literary Review, số Mùa Đông 2010.
Nguyễn Quốc Trụ dịch
Bi khúc 2
Standing in the Curse of Time
Before dawn at the re-education through labor
camp
in Dalian, 6/4/1999
Tenth anniversary offering for 6/4
Đứng trong nguyền rủa của
thời gian
Cái ngày ấy vô cùng lạ lẫm
I
Ngày
này mười năm trước
Bình minh, một chiếc áo máu
Mặt trời, tờ lịch bị xé vụn
Tất cả ánh mắt đều ngưng lại
Ở trên duy nhất một trang này
Thế giới hoá thành cái nhìn đăm
đăm bi phẫn
Thời gian không thể nhẫn chịu ngây thơ
Người chết đang tranh đấu, gào thét
Đến khi cổ họng bùn đất
Lạc giọng
Ghì riết song sắt trong nhà giam
Phút này
Tôi phải khóc rống thảm thiết
Tôi sợ sao phút giây tiếp theo
Đã muốn khóc mà hết nước mắt
Nhớ lấy cái chết vô tội
Phải bình tĩnh lạnh lùng
Đâm lưỡi lê ngay giữa con mắt
Dùng cái giá phải trả, đui mù
Đổi lấy não tương màu tuyết sáng
Ký ức ấy ăn sâu tận xương tuỷ
Chỉ còn có cách là cự tuyệt
Mới có thể biểu đạt hoàn hảo
II
Mười
năm sau, chính hôm nay
Binh sĩ được huấn luyện bài bản
Dùng tư thế chuẩn nhất nghiêm trang nhất
Để bảo vệ sự dối trá ngất trời
Cờ năm sao chính là bình minh
Đón gió tung bay trong ánh sớm
Mọi người nhón cao gót, vươn dài cổ
Tò mò, choáng ngợp và kính
ngưỡng,
Một người mẹ trẻ
Giơ cao cánh tay nhỏ của đứa con trong lòng
Tỏ ý tôn kính lời dối trá đang che
cả bầu trời
Một người mẹ khác, tóc bạc
Hôn lên tấm di ảnh đứa con trai
Bà bày ra từng ngón tay của đứa con
Tỉ mỉ rửa sạch từng vết máu trên mỗi chiếc móng
Bà tìm không ra một dúm đất
Để con trai dưới đất được yên nghỉ
Bà chỉ có thể treo con ở trên tường
Bà mẹ này đi khắp những ngôi mộ vô
danh
Để soi thấu lời dối trá thế kỷ
Từ trong cổ họng bị thít chặt
Nấc ra những cái tên đã bị ngạt thở
Để tự do và tôn nghiêm của chính mình
Thốt ra lời tố cáo sự quên lãng
Bị cảnh sát theo dõi và nghe lén
III
Đây
quảng trường lớn nhất thế giới
Đã được phục dựng mới tinh
Lưu Bang đi ra từ hốc núi
Sau khi làm Hán Cao Tổ
Dùng câu chuyện tư thông giữa Mẹ và
Rồng Thần
Diễn dịch sự hiển vinh của gia tộc
Sự luân hồi cổ xưa vậy
Từ Trường Lăng đến Nhà Kỷ Niệm
Đao phủ thủ đều được an táng trang nghiêm
Trong cung điện ngầm hào hoa
Cách vài ngàn năm lịch sử
Giữa Hôn Quân và Bạo Chúa
Một bên thảo luận trí tuệ của lưỡi lê
Một bên tiếp nhận quỳ lạy của kẻ tùy táng
Qua vài tháng nữa
Ở đây sẽ cử hành Khánh Điển Huy Hoàng
Cái xác chết được bảo quản hoàn hảo trong
Nhà Kỷ Niệm
Tay đao phủ đang mơ giấc mộng hoàng đế
Sẽ cùng duyệt binh
Công cụ giết người bước qua Thiên An Môn
Giống như Tần Thuỷ Hoàng trong mộ phần
Duyệt binh đội binh mã đất nung bất hủ
Lúc này, cái âm hồn kia
Nếm lại vị huy hoàng thời còn sống
Những hậu duệ ngồi ăn sẵn kia
Dưới sự phù hộ của âm hồn
Dùng xương trắng đúc thành quyền trượng
Cầu nguyện Thế kỷ mới càng tốt đẹp hơn
Trong hoa tươi và xe tăng
Trong nghiêm chào và lưỡi lê
Trong chim câu và đạn đạo
Trong bước đều tề chỉnh và vẻ mặt gỗ đá
Thế kỷ cũ kết thúc
Chỉ có đen tối máu tanh
Thế kỷ mới bắt đầu
Không có một tia sự sống
IV
Tuyệt
thực
Ngưng thủ dâm
Nhặt một cuốn sách từ trên đống đổ nát
Kinh ngạc sự khiêm nhường của thi thể
Mơ một giấc mộng đen đỏ
Ngay bên trong bụng muỗi
Lại gần lỗ giám sát (*) trên cánh
cửa sắt
Đối thoại với quỷ hút máu
Giờ đâu cần phải khẽ khàng thận trọng đến thế
Cơn co thắt dạ dày đột ngột
Ngay trước phút lâm chung, mang đến cho tôi
dũng khí
Nôn ra một lời nguyền rủa:
Năm mươi năm huy hoàng
Chỉ có Đảng Cộng Sản
Không có nước Trung Hoa mới
Dã
Viên dịch
---------
Ghi chú:
I
Bia
kỉ niệm từng hồi thổn thức
Đường vân đá hoa thấm từng vết máu
Niềm tin và tuổi xuân
Ngã sóng xoài dưới xích sắt xe tăng
Câu chuyện đông phương cổ xưa ấy
Bỗng muốn nhỏ xuống từng giọt tươi rói
Thư
tín:
Câu
chuyện đông phương cổ xưa ấy
Bỗng muốn nhỏ xuống từng giọt tươi rói
DV
Ancient
story of the East
leaks out new hope unexpectedly
Câu
chuyện cổ của Đông Phương
Làm bật ra hy vọng mới một cách không ngờ
[unexpectedly]
Trong câu này
không có ý nào nói về hi vọng, mà
chỉ nói lên một ý là : Câu chuyện cổ
xưa của Phương Đông (những chuyện như giết chóc đổ máu,
phần thư, khu nho...) như muốn nhỏ xuống, tươi roi rói như những
giọt máu hôm nay.
Thử
đọc, câu trong nguyên tác: 突 然
(đột nhiên)
新鲜
(tươi mới) 欲 滴 (dục tích : muốn/chực
nhỏ xuống),
diễn đạt thành:
Bỗng muốn nhỏ xuống từng giọt tươi rói.
Bác
coi lại từng đoạn rồi trao đổi tiếp nghen bác.
Tks bác.
-
Câu này có gì đó tương tự câu của
Trần Mộng Tú: Giọt mưa trời khóc
ngàn năm trước..... :)
DV
Tks
NQT
Quả
là có sự tương tự giữa,
Câu chuyện
đông phương cổ xưa ấy
Bỗng muốn nhỏ xuống từng giọt tươi rói
Liu Xiaobo
Và
Giọt mưa trời
khóc ngàn năm trước
Sao còn ướt trên lưng bàn tay
TMT
Tuy nhiên,
có sự "khác biệt vô cùng khác biệt",
liên quan tới thơ [TMT] và tới cái ác.
Để giải thích
ý thơ của TMT, ta có câu trả lời của Brodsky:
Chúng là một cách tái
cấu trúc thời gian - ngàn năm trước nối lại với phút
giây này, giây phút thần kỳ giọt lệ trời biến
thành giọt lệ người: They are "a means of restructuring time". (1)
Trong bài giới thiệu tập thơ của Akhmatova, ông nói rõ hơn:
... phép làm thơ, prosody, là “repository of Time within language” [nơi chôn cất, ký thác của Thời Gian ở trong ngôn ngữ]…. Chúng [những câu thơ] sẽ sống sót, bởi vì ngôn ngữ thì già hơn nhà nước, và phép làm thơ luôn sống sót lịch sử.
Bắc Kinh, khuya 1/6/1991
Tưởng niệm năm thứ
nhì ngày 4/6
Dâng Tặng:
Em đã không nghe ba mẹ khuyên
ngăn, trốn khỏi nhà qua khung cửa nhỏ nhà vệ sinh, khi
em cầm ngọn cờ ngã xuống, tuổi mới mười bảy. Tôi thì
vẫn sống, đã 36. Trước vong linh em, còn sống tiếp chính
là phạm tội, làm thơ tặng em càng là một
sự sỉ nhục. Kẻ sống phải câm miệng, lắng nghe lời từ mộ phần. Viết
thơ cho em, tôi không xứng. Tuổi mười bảy của em vượt lên
hết thảy ngôn ngữ và vật kiến tạo bởi bàn tay con người.
Tôi
vẫn sống
Còn có cái danh thối không lớn không
nhỏ
Tôi không có can đảm và tư cách
Cầm một bó hoa tươi hoặc một bài thơ
Bước tới trước nụ cười mười bảy tuổi
Tôi
biết
Mười bảy tuổi không có bất kỳ oán trách
nào
Tuổi
mười bảy cho tôi biết
Đời sống đơn sơ không hoa lệ
Như sa mạc nhìn không thấy tận cùng
Không cần cây cỏ không cần nước
Không cần hoa điểm tô
Cũng đã có thể gánh chịu mặt trời bạo ngược
Mười
bảy tuổi ngã xuống trên đường
Đường từ đó mất hút
Mười bảy tuổi ngủ giấc dài trong bùn đất
An lành như trang sách
Mười bảy tuổi đến với đời
Không luyến lụy điều gì
Ngoài lứa tuổi thơ ngây trong trắng
Mười bảy tuổi khi ngừng hơi thở
Không tuyệt vọng, như là kỳ tích
Đạn xuyên qua dãy núi
Co thắt làm nước biển điên cuồng
Vào thời khắc tất cả loài hoa,
Chỉ có một màu
Mười bảy tuổi không có tuyệt vọng
Không hề tuyệt vọng
Mười bảy tuổi tình yêu chưa tròn vẹn
Để lại cho người mẹ tóc bạc kín đầu
Người
mẹ đã khóa trái cửa, nhốt chặt
Tuổi mười bảy ở nhà
Người mẹ từng cắt đứt huyết thống gia tộc cao quý
dưới ngọn cờ hồng
Được ánh mắt em, lúc lâm chung, thức tỉnh
Bà đem di chúc của mười bảy tuổi
Đi khắp tất cả mộ phần
Mỗi một lần bà sắp quỵ ngã
Mười bảy tuổi đều dùng hơi thở vong linh
Đỡ bà đứng vững
Dìu bà lên đường
Vượt
lên lứa tuổi
Vượt lên cái chết
Mười bảy tuổi
Đã vĩnh hằng.
Note:
Bản
tiếng Anh: For 17.
Bản tiếng Việt, Phiên Khúc 17,
“muợn” Phiên
Khúc 20
của TTT, trong Tôi Không Còn Cô Độc
Tặng những người đã ngã cho Phiên
Khúc 20
Ta
vừa hai mươi tuổi
nhân loại cũng hai mươi
ôi nhân loại hai mươi
thóc gặt dư ăn
bột xay thừa nặn bánh
ta
kêu lên hờn căm
khi quá thể chúng cắt tình ruột thịt
hỡi mẹ hiền nhìn mẹ rưng rưng
yêu chẳng được yêu khóc không dám
khóc
hôm
nay ta xông ra ngoài phố
ngày 20
nắm tay tròn cáu giận
má phừng lửa yêu thương
môi bỏng niềm tủi cực
đêm qua ai thét giữa đêm dài
tỉnh dậy ôi nao nức
ấy là tiếng hét trong hồn ta
ngã xuống ngã xuống
những kẻ dâng linh hồn cho giặc
những kẻ tối tăm quên cốt nhục
những kẻ bán đứt quê hương
ngã xuống ngã xuống
chân giậm chật đường
kéo về khắp ngả
phá cho tan hoang
nổ tung căm phẫn
chưa biết chị là ai
đau như đạn xuyên giữa ngực mình
chị trúng thương rồi chị trúng thương rồi
đây chúng tôi
hò reo mà ghê khiếp
địch ríu không chạy kịp
ta thoi vào mặt ngã sóng soài
ngã xuống ngã xuống
những người làm bẩn tuổi hai mươi
ta
đi hôm nay ngày hai mươi
rồi hẹn rằng chưa đủ
mắt nhìn suốt ngày mai
chân đạp tung áp bức
thóc gặt về người phải dư ăn
bột mịn màng thừa bánh để dành
hỡi người khốn khổ
ở đây Ðông Âu hay Bắc Phi
hãy đổ ra ngoài phố
đến lượt phiên khúc hai mươi
không phải câm mà không biết nói
máu đỏ tươi cho ánh ngói cười
nóc nhà thương và mái học đường
tường trắng sáng là màu tự do
khung cửa lớn và gương loang loáng
chúng tôi giành lại đất nước thân yêu
các anh giành lại đất nước thân yêu
những lời ấp ủ ngàn xưa
ta hát lên to lớn
con cháu ngày sau còn nghe rõ
mà nhớ
đất ta là của ta
đừng ai hòng cắt xẻ
chúng ta thương yêu nhau
cùng là con một mẹ
chiếm lại trọn đất đai
xoá sạch oán thù
nhường nhau là hết nói
ôi hai mươi
nhân loại trẻ như hoa búp
con về dựng lại cửa nhà
trẻ con đi học trên đường rộng
chữ đầu tiên em học là gì
thưa yêu
các
em ơi anh đương tuổi hai mươi
em rồi cũng thở tuổi hai mươi
tuổi hai mươi đời vui phơi phới
anh sẽ xin trao tận tay các em
đất nước nguyên lành tình sông núi
cả lòng người thơm hương dạ hội
trọn ngày mai ngày mai ngày mai
không hết mùa hai mươi bay nhẩy
khi em cất lời ca rún rẩy
anh ngủ giấc dài rất thơ ngây