*












*
Budapest 1956
Làng trên xóm dưới xôn xao,
Làm sao, Ông đã làm sao...: Cụt đầu!

bac_ho
... Uncle Ho, stand discarded.
Ông Hồ...  liệng cống [discarded], thay vì... lộng kiếng!
Sài Gòn, 2005

In one of the back streets of Ho Chi Minh, busts of the father of the nation, Uncle Ho, stand discarded. A local magazine polled young people to discover that they identified Bill Gates as their personal hero rather than the long-dead leader Ho Chi Minh. Police quickly confiscated copies of the paper and burned them after firing the paper’s chief editor.
Tượng ông Hồ ở một con phố đìu hiu, [hay, buồn thiu?], ở thành phố mang tên ông. Cha già dân tộc thua phiếu anh Mẽo Bill Gates, qua một cuộc thăm dò giới trẻ Sài Gòn. Tờ báo đăng thăm dò, tịch thu, đốt bỏ, chủ bút, cho về vườn.
Nguồn: "Việt Nam thời bình": Đế quốc quật ngược
*
"Chúng kéo đầy đường chiến xa đại bác".
Một nhà thơ đi từ Miền Bắc, lần đầu đọc những dòng trên, cứ nghĩ,
phải là một ông thi sĩ Tây mới có những dòng hào khí ngất trời như vậy.
Nhưng, phải đợi đến bao nhiêu năm sau, nhân loại mới cảm thấy ngày càng mang ơn cuộc Cách Mạng Hung.
Và những dòng thơ cũng thế, ngày càng thêm hào khí ngất trời! Lúc nào cũng như vừa được viết ra!
Bữa nay, nhân me-xừ Bush mới đi thăm Hung, ca ngợi cuộc cách mạng ngày nào chúng ta cũng làm một cú nhìn lại nó.

Stalin, người đã tống vào tù và làm chết hàng triệu đồng bào của ông ta, đôi khi làm những cú điện thoại thật bất ngờ, vào ban đêm, từ văn phòng của ông ở điện Cẩm Linh. Thường là gọi cho một vài nhà văn, trong số đó có Pasternak, Ilya Ehrenburg. Ehrenburg đã nhận được một cú gọi như vậy, sau khi Babel bị bắt. "Babel có phải là một nhà văn tốt không?" Stalin hỏi.
-Một nhà văn tuyệt vời, Ehrenburg nói.
Câu nói tiếp của ông Trùm Đỏ, là một từ cụt ngủn:
-Zhalko (Đáng tiếc,đáng thương).
Và Người gác máy.
Đó là death knell (tiếng chuông báo tử).
Babel: Cười Vỡ Đêm Đen
*
Không biết tự khi nào mà người Sài Gòn có “cái tật ăn đêm?” Ăn đêm không chỉ vì nhu cầu đòi hỏi của cái dạ dày, mà trở thành thói quen, thú vui của người Sài Gòn. Vì cái tật ăn đêm mà người ta làm cho Sài Gòn trở nên là “thành phố mất ngủ” kinh niên... Ðường Nguyễn Tri Phương, Ngã Sáu Chợ Lớn là khu ăn đêm nổi tiếng.
Trần Văn Chi: Về biển ăn nghêu

Xin tạm để câu hỏi của tác giả qua một bên, nó xứng đáng để đi một đường vinh danh đặc biệt, chỉ bật mí tí ti, rằng, câu trả lời, nằm ngay trong câu hỏi của tác giả.
Ở đây, xin nói về "cái thú gọi đêm" của Ông Trùm Đỏ.

Tất cả những 'vĩ nhân', xấu, hay tốt, đều có những nét, tật, thói quen của riêng họ.
"Chúng ta đều là con cháu Bác Hồ", me-xừ Nông Đức Mạnh đã trả lời, khi bị hỏi về nguồn gốc của ông ta.
Nhưng con cháu Cụ Hồ chẳng biết một tật nào của Đấng Bề Trên, ngoài cái thú, hơi có tí xa xỉ, hút thuốc lá ngoại, mà phải thuốc Mẽo - Camel hay Lucky - của Người [viết hoa đấy nhá !].


Một trong những kỷ niệm tuyệt vời về Bác, của riêng Gấu, là, khi đọc hồi ký "Đêm Giữa Ban... Đêm" [?], me-xừ Vũ Thư Hiên, khi còn là cameraman của Bác, thuật cảnh đi theo Người, trong một chuyến thăm con cháu. Người lần đó vừa tậu được một đôi dép mới, và, tới một quãng đường lầy lội, Người bèn cởi dép ra, ôm khư khư vào lòng, [như Miền Nam ở trong trái tim Người?], bước qua quãng đường lầy lội. Thấy thằng đệ tử ngưng quay, Người trừng mắt toan... chửi, nhưng chợt hiểu ra, bèn gật gù cái đầu, ra vẻ cảm ơn!

Ôi chao, lạ là, khi đọc đoạn trên, Gấu thấy thương ông Hồ, thật sự là vậy!
Gấu cũng đã từng có lần ôm khư khư, như ông Hồ, một đôi guốc, khi đi qua trạm gác của lính Thái, trong Trại Cấm Thái Lan, những ngày chờ kết quả thanh lọc.
Như thế, Gấu hạnh phúc hơn ông Hồ nhiều. Quá nhiều!
Vì vậy, mà thương Người!
Thương Người, thương một, thương "em của Gấu", thương mười!.

Ông Hồ có thể 'bịp", về cái chuyện Miền Nam ở trong trái tim của ông ta, nhưng Gấu thì không hề bịp: Đôi guốc quả đã ở trong tim trong hồn của Gấu.
Cùng những ngày tù tuyệt vời của nó.
*
Anh còn nhớ có lần em nhờ anh mua giùm một đôi guốc. Mua được rồi, anh nhét kỹ trong người, đi qua trạm gác phân chia hai khu vực.
Bây giờ ở đây, khi gió, tuyết, và nỗi cô đơn lạnh cứng người, anh vẫn cảm thấy chút ấm áp của đôi guốc ngày nào. Và anh thèm sống lại cảm giác hoang mang, lo sợ khi đi ngang trạm gác.
Bụi


**
Chuyện gì xẩy ra tại Hung, vào năm 1956?
Đây là tóm tắt về nó, tại Tây Phương, trích Bách Khoa Toàn Thư Columbia Enclycopedia.
Vào ngày 23 Tháng Mười, 1956, một cuộc cách mạng Chống Cộng của dân chúng, tập trung tại Budapest, bùng nổ tại Hungary. Một chính quyền mới được thành lập, dưới quyền Imre Nagy, tuyên bố Hungary trung lập, rút ra khỏi Hiệp Ước Warsaw, kêu gọi LHQ cứu trợ. Tuy nhiên, Janos Kadar, một trong những bộ trưởng của Nagy, thành lập một chính quyền phản cách mạng, và yêu cầu sự giúp đỡ quân sự của Liên Xô. Trong cuộc chiến đấu tàn bạo và quyết liệt, lực luợng Xô Viết dẹp tan cuộc cách mạng. Nagy và những bộ trưởng của ông bị bắt giữ và sau đó, bị hành quyết. Chừng 190 ngàn người tị nạn rời bỏ xứ sở, Kadar trở thành thủ tướng, của chế độ Cộng Sản.

Ở trong căn phòng của Lukacs, là ở trung tâm trận bão của thế kỷ chúng ta. Ông bị quản thúc tại gia, khi tôi tới gặp ông ở Budapest. Tôi thì còn quá trẻ, và sướt mướt không thể tin được, và khi tôi phải rời đi, nước mắt tôi ràn rụa: ông bị quản thúc tại gia còn tôi thì đi về với an toàn, với tiện nghi ở Princeton hay bất cứ một thứ gì. Tôi phải đưa ra một nhận xét nào đó, và sự khinh miệt hằn trên khuôn mặt ông. Ông nói, "Bạn chẳng hiểu gì hết, về mọi điều chúng ta nói. Trong cái ghế này, chỉ ba mươi phút nữa thôi, sẽ là Kadar," tên độc tài đã ra lệnh quản thúc tại gia đối với ông.
"Hắn ta là sinh viên của tôi. Chúng tôi đã cùng làm việc, qua từng câu, từng câu, cuốn Hiện Tượng Luận của Hegel. Bạn không hiểu được đâu."
Thực như vậy, tôi đã không hiểu, tôi "đã" đã không hiểu. Chỉ mỗi câu chuyện này không thôi đã cải tạo tôi về cái thế giới mê cung kỳ quái của tầng lớp trí thức Mác-xít, và sự độc ác, và tính nghiêm trọng theo đó mọi trò như thế này diễn ra.
Steiner trả lời Paris Review.
Phỏng Vấn Steiner I


Còn một kỷ niệm nữa, cũng của riêng Gấu, khủng khiếp lắm, về Bác, thời gian tù cải tạo Đỗ Hải, Duyên Hải, Cần Giờ
Kỷ niệm này, mỗi lần kể lại, cho bất cứ ai nghe, cũng đều lắc đầu, chửi, chưa từng thấy thằng nào ngu như... Gấu!