*





















 
 



Elfriede Jelinek ou la perte de l'innocence
Jelinek hay sự mất ngây thơ

Có phải những người sống là những người sống như chết, ù ù cạc cạc không? Toàn những «phác họa của những người chết» không?

Sau các tội ác của chủ nghĩa toàn trị của thế kỷ 20, và nhất là tội ác của Ðức quốc xã, chúng ta toàn là những người sống mà như xác chết, tôi còn dám nói như thế. Khi Adorno nói, thật là man rợ sau những gì xảy ra ở Auschwitz mà còn làm được thơ, tôi nghĩ, ông muốn nói đến hai chuyện: một chuyện, không thể nào làm thơ, và chuyện thứ hai, rằng Auschwitz phải được có mặt trong tất cả các thơ văn được viết sau Auschwitz. Không còn ngây thơ, cũng không còn những người sống nữa. Ðiều tôi quan tâm, gồm cả những phim ma đã khởi hứng cho tôi, là có một người chết mà họ không biết họ chết. Vậy, sau Hitler, chúng ta, dân của một dân tộc phạm tội ác (dù cho, trong trường hợp của tôi, xuất thân từ một gia đình Do Thái có rất nhiều nạn nhân), chúng tôi tất cả đều đã chết, chỉ có một điều là chúng tôi không biết chúng tôi chết.


Bà thầy pháp trừ dâm

Elfriede Jelinek, kaputt

"Winterreise", le dernier ouvrage d'Elfriede Jelinek, accumule canards et fausses notes.
Elle en veut au monde entier... et s'y perd.

Par André Clavel (L'Express), publié le 10/05/2012 à 10:30


*

Jelinek par Lire, Mai, 2010:

Phỏng vấn đặc biệt, entretien exlusif.

Tôi không thể nào viết mà không sờ vô Con Quỷ [Bắc Kít], cách này hoặc cách nọ!

 “Người ta nghĩ chúng tôi bị chiếm đóng, ngược lại ý muốn của chúng tôi, bởi lũ Bắc Kít. Chúng tôi thì ‘ngây thơ’”

Trích Hồi Ký “Bà Bìn”

[Nguyên văn: “On croit que nous avons été occupés par les Allemands contre notre gré. Nous étions ‘innocents’”. Jelinek]

Hà hà!

Nobel 2004