Cầm
Dương Xanh
Đâu con phố đơn côi,
như tên thường gọi,
nơi
gương cũ
bóng xưa
gặp gỡ?
Where is that street,
called lonely street,
where broken dreams
and memories
meet? (1)
... Đập cổ kính ra tìm lấy bóng.
Anh biết, chẳng ai tin đôi trai gái yêu
thương nhau
ngần ấy năm trời chẳng hề có chuyện chiếm đoạt.
Họa là thánh, ngay cả những người bình thường nhất
cũng tỏ vẻ nghi ngờ.
Hoặc ngần ngại, khi phải đưa ra một lời kết luận.
Hay là anh không thương em. Hay là em không thương
anh, những ngày đó.
Sau ba mươi năm, anh tự hỏi.
Có lẽ không phải vậy. Anh thương em,
như bất cứ
một người nam thương một người nữ. Muốn sở hữu. Muốn chỉ là của mình.
Nhưng đó
là những lúc xa, thật xa em, tưởng tượng nếu có em lúc này, lúc nọ...
Khi gặp, anh chỉ thấy em thân thương, giản dị,
như một đứa em ruột thịt. Anh chỉ thấy em, như những đứa em gái của em.
Anh yêu
em như yêu tụi nó.
Anh yêu em, như một người thân thương ruột thịt,
mỗi lần anh trở về; bởi vì, ngoài em ra, đâu còn nơi nào để mà trở về?
Sự thực, riêng với anh, có lẽ là, anh
đã tưởng
tượng ra em. Như một đối đầu, thách đố. Như thể, anh may mắn được gặp
em, vậy
là quá đủ rồi. Như thể anh quá sợ, cuộc chiến lúc nào cũng soi mói,
rình mò.
"Mày chê tao nhơ bẩn, chắc gì mày đã hơn tao?", anh nghe như nó nói,
với ánh mắt cười cợt, với nụ cười đe dọa. Như thể, anh càng yêu em
trong sạch,
thánh thiện, nghĩa là bình thường, giản dị chừng nào, cuộc chiến thua
chúng ta
chừng đó.
Tất cả cái xấu trong cõi đời này, là do lơ là,
đối với một chút chi mong manh, dễ vỡ. Cái xấu hoàn toàn là do sự bất
cẩn của
chúng ta. Và cái tốt chỉ nẩy sinh, do sự kháng cự, chống lại nó*...
Nhiều lần
anh tự hỏi, chẳng lẽ giản dị như vậy sao, chẳng lẽ chúng ta giản dị
chọn lựa sự
lãng quên?
Có những lần, anh đã trách em. Hình như
em quên
tất cả những một tí, những một chút kỷ niệm, Đâu có nhiều, tuy mấy năm
trời
quen biết. Nhưng sau này anh hiểu. Một lần lên xe, là cả quãng đời cũ
xưa coi
như đoạn tuyệt. Cha mẹ, anh em, còn cũng đành nữa là...
Đã từ lâu, anh đi đâu cũng có em. Anh
gói em, ở
nơi nương náu giản dị nhất: anh giấu em trong nỗi vui của anh như một
tờ thư
ngập ánh mặt trời.
(Cela fait longtemps que je ne sors plus sans
toi. Je t’emporte dans la plus simple cachette qui soit: je te cache
dans ma joie
comme une lettre en plein soleil)*
Anh vẫn phục người Tây phương. Họ rất
kính trọng
những kỷ niệm riêng tư của nhau.
Hình như chỉ có một lần độc nhất, anh hôn em, từ phía sau, bên dưới mớ
tóc,
trong dáng đi vội vàng của em, sau khi vừa đi đâu về. Anh vô tình đụng
tới tâm
hồn, thể xác em, khơi dậy ở em, nữ tính, và anh thấy toàn thân em run
rẩy. Và
anh tự nhủ, sẽ chẳng bao giờ, chẳng bao giờ... nữa.
Rồi một lần trong những ngày Mậu Thân cay
nghiệt. Bữa đó khuya, hai đứa ngồi nơi phòng khách. Trong khi nói
chuyện, như
vô tình, hoặc làm như vô tình, tự nhiên em nói: Anh được tất cả rồi,
còn muốn
gì nữa? Thoạt đầu, anh ngạc nhiên, rõ ràng là anh đâu muốn gì... anh
như ú ớ
biện minh với chính mình. Rồi anh hiểu, và anh vô cùng cảm động. Anh
biết, em
muốn nói, em thương anh, vậy là đủ rồi. Như thể em muốn nói một điều
thật là
giản đơn, cho nên cũng thật khó hiểu: em trở thành đàn bà, ngay phút
đầu tiên
chúng ta nhìn thấy nhau.
Lần đầu tiên anh cầm tay em, là bữa đi ciné.
Lần
đầu, vì hôm sau anh phải đi Trung Tâm Ba Tuyển Mộ Nhập Ngũ Quang Trung.
Em như
miễn cưỡng "chiều" anh. Ở trong rạp, anh cầm tay em, em giật ra. Bực
mình, anh giữ chặt lại. Nghĩ sao, em để yên. Anh như nghe em nói: thôi
được
rồi, tui thương ông đó. Được chưa?
Bao nhiêu năm, anh vẫn thường tự hỏi,
nếu không
có những ngày tháng cay nghiệt đó, anh có thương em nhiều đến như vậy
không.
Anh viết kể từ khi em đọc,
Chữ sao muộn màng so với cuộc đời của chúng ta.
J'écris depuis que tu me lis.
Les mots sont en retard sur nos vies. *
Không phải người ta viết để trở thành
nhà văn.
Viết là lặng lẽ trở về với tình yêu thiếu vắng của tất cả tình
yêu.**
Cái phần thiếu vắng, có thể là tất cả
những gì
anh đang tự hỏi.
NQT