*






THE BACK STREETS OF MOSCOW

The farmhouse is lonely without me,
And my old dog is gone from the door;
God sent me to die in the back streets
And I can't go home anymore.

I'm in love with this overdone city,
Though it's dirty and falling apart;
It reminds me of stories at bedtime,
And the street sounds hurt my heart.

 I go out for a fix after midnight,
 And the fix that I'm after is fame,
 So I head for a bar in the back streets
 Where everyone knows my name.

 It's noisy and dirty and drunken,
 But nobody there drinks alone—
 The bartenders buy me my vodka,
 And the hookers cry at my poems.

 My heart beats faster and faster,
 And I say to the drunk by the door—
 "I'm like you, my life's a disaster,
 And I can't go home anymore."

 Oh, the farmhouse is lonely without me,
 And my old dog is gone from the door;
 God sent me to die in the back streets
 And I can't go home anymore.
                          —Sergei Esenin
   (Translated, from the Russian, by Paul Schmidt.)
Người Nữu Ước số đề ngày 4 Tháng Chạp 2006



Adam Zagajewski

STAR 

I returned to you years later,
gray and lovely city, unchanging city,
buried in the waters of the past.

I'm no longer the student
of philosophy, poetry, and curiosity,
I'm not the young poet who wrote
too many lines

and wandered in the maze
of narrow streets and illusions.
The sovereign of clocks and shadows
has touched my brow with his hand,

but still I'm guided by
a star by brightness
and only brightness
can undo or save me.

Bài thơ trên, tả cảnh Gấu trở về Hà Nội.
Gấu phóng dịch:

Ta trở về với mi, nửa thế kỷ sau,
Thành phố xám xịt, đáng yêu, và chẳng có gì thay đổi
Chôn dưới những con nước của những con hồ Bẩy Mẫu, Thuyền Cuông, Hồ Gươm, Hồ Tây

Ta đâu còn là chàng sinh viên của triết học, của thơ ca, và của tò mò
Cũng không còn là nhà thơ trẻ
viết rất nhiều dòng thơ

và lang thang trong mê cung
của những con phố hẹp và của những ảo tưởng
Chúa Cả Ngôi Cao, với những cái đồng hồ và những cái bóng của nó,
Thò cánh tay xuống, chạm vào lông mày của ta

Nhưng ta vẫn được dẫn dắt bởi một ngôi sao, bởi sự sáng ngời
Và chỉ sự sáng ngời
Là có thể làm lại, hay, cứu vớt đời ta.

Chúa Cả Ngôi Cao, là Gấu muốn nói tới Nhà Thờ Hà Nội, khu Nhà Chung, trường Dũng Lạc... ở kế bên Bờ Hồ.
Bài thơ, đọc song song với bài thơ Những con phố sau của Hà Nội, thì mới đã.

Những con phố sau của Hà Nội

Nhà trại thui thủi, chẳng cần Gấu
Và con chó già của Gấu thì lùi lũi chuồn ra khỏi cửa
Chúa biểu Gấu, thôi, hãy về chết ở trong những con phố sau.
Và Gấu tôi không có thể về nhà được nữa.

Gấu thì yêu đến khốn khổ khốn nạn cái thành phố quá chớn này.
Nó thì mới dơ dáy, bệ rạc làm sao.
Và làm Gấu nhớ đến những câu chuyện cổ tích ru giấc ngủ ngày nào
Và những âm thanh của con phố làm tim Gấu đau nhói.

Quá nửa đêm, Gấu đi ra ngoài kiếm một cái gì đó cho đỡ khổ
Và cái mà Gấu kiếm đó, là danh vọng.
Thế là Gấu đi đến một quán rượu ở những con phố sau.
Nơi ai cũng biết tên Gấu.

Ồn, dơ, say, và, xỉn.
Nhưng chẳng ai độc ẩm ở đó.
Ở những con phố sau của Hà Nội.
Mấy tay bồi riệu mua cuốc lủi cho Gấu,
Mấy chị em ta khóc ròng khi nghe đọc thơ của Gấu

Tim Gấu đập, mỗi lúc một nhanh thêm
Và Gấu nói với tên say gần bên cửa –
“Ta thì cũng như mi thôi, đời ta là một thảm họa
Và ta không thể trở về nhà được nữa.”

Nhà trại thui thủi, chẳng cần Gấu, cũng thui thủi
Và con chó già của Gấu thì lùi lũi chuồn ra khỏi cửa
Chúa biểu Gấu, thôi, hãy về chết ở trong những con phố sau.
Và Gấu không có thể về nhà được nữa.

THE BACK STREETS OF MOSCOW

Ui chao, hồi này già quá, cơ thể rệu rạo, hệ thống miễn nhiễm hết còn OK,
thành thử con vai rớt Bắc Kít hoành hành, đáng sợ thực! NQT