*

 

Cúi Xuống Là Đất (1)

Gấu Cái mê cái tít này lắm. Thần sầu. Truyện cũng mê. Bả là người khám phá ra NNT, không phải Gấu. Lần đó, Bả đi chợ, mang về tờ báo “free”, thứ báo sống nhờ quảng cáo ở xứ người, chỉ cho Gấu đọc.

Gấu lặng người, bèn mail hỏi tòa soạn, có phải truyện trong nước, tác giả trong nước. Tòa soạn nói, không phải. Hồi đó, đăng truyện trong nước, phiền lắm, thành ra họ chối. Gấu thấy cũng phải thôi. Miễn được đọc.

Đó là cái truyện ngắn Một Mối Tình

Biến mất ở Thư Viên

Lần hai đứa này lấy nhau, cũng giông giống như trong truyện. Gấu mua 1 cái hụi, đem tiền xuống quê đưa cho gia đình Gấu Cái [cái gia đình nhận Gấu Cái làm con, nuôi cho ăn học thành người], lo làm đám cưới. Gấu lo tìm nhà in, in thiệp cưới. Bà Trẻ của Gấu bật cười, như vậy thì có thiếu thốn thứ gì nữa đâu?
Thiếu ảnh cưới. Bây giờ đọc Cô Tư, mới thấy thiếu.
Tks a lot.
Gấu Đực và Cái
Truyện này mà đọc trong Mùa Xuân thì quá tuyệt.

Của Nước và Gió

(1)

Đọc “Cúi Xuống Là Đất” rồi đọc mấy lời bàn của anh về truyện GdM [Guy de Maupassant] về thằng con thề không nhìn mặt mẹ, nhớ 1 bài viết ở Việt Báo, viết về nước Mỹ, bây giờ không còn nhớ tên tác giả, chỉ nhớ chuyện chị kể: Đi vượt biên với chồng con, bị hải tặc tóm được. Chị bị hiếp, chồng bị giết. Chị thương con còn bé, chịu đựng cho qua cơn khổ nhục. Vào trại tỵ nạn, qua Mỹ, một mình đi làm hai job, lo con ăn học. Thằng bé lớn lên, bị cảnh sát bắt vì tội ăn cướp giết người. Được hỏi tại sao, nó bảo tại mẹ nó không lo cho nó, không ở bên cạnh nó, không hướng dẫn nó lúc nó cần đến chị. Bài viết có nội dung rất cảm động, tội nghệp, mà vì tác giả không biết cách viết sao cho văn hoa, không đào sâu được phần tâm lý thê thảm của phận người VN, cho nên đọc xong cũng thôi, chẳng thấy ai nhắc nhở đến nữa.

Kết luận là văn chương mới là yếu tố cần thiết để đạt đến mục đích nào đó. Không có nó, dù cho hoài bão có to bằng trời cũng không ai nghe.
K
*
Tks. NQT

Sao bac cang gia cang viet ma.nh vay?

Tks.

Gấu đang chạy đua với Thần Chết!
*

Cúi xuống là đất.
Tuyệt.

Làm sáng hẳn ra, những cái tít cũ: Lá Rụng Về Cội, Nước Mắt Chẩy Xuôi...