*

Album



Thời Sự Hình


Hãy cẩn thận, về điều này: Anh chiến đấu vì cái gì - và có thể nhờ vậy, anh sẽ có được nó.
Châm ngôn Nga.

D.M Thomas: Solz, thế kỷ ở trong ta

Ui chao, đúng là cái cảnh tượng đám tinh anh VC đi biểu tình: Chúng ăn cướp Miền Nam, là để được như thế!

Cảnh sát Ngụy chưa từng ngang nhiên đạp vô mặt người biểu tình như cớm VC. Chúng chưa đến nỗi mất hết nhân tính như thế.
Mấy tên VC nằm vùng nhìn hình có thấy nhục không?




"J'ai perdu mes certitudes, j'ai gardé mes illusions." (1)
Entretien avec Jorge Semprun

Tôi mất những xác tín, tôi giữ lại những ảo tưởng.
Ông cựu CS, cựu tù Nazi phán.

Quá tuyệt!

Những ông như NN, có lẽ chẳng bao giờ hiểu được chính cái chủ nghĩa mà suốt đời họ cúc cung phục vụ nó.
Ðể hiểu nó, thì cũng dễ thôi, vì có câu của Arendt, để hiểu chủ nghĩa toàn trị, bạn chỉ cần nhớ có 1 câu này, nó không thí cho bạn bất cứ 1 cái gì.

Vậy mà còn đòi hỏi minh bạch lịch sử.

GNV này thực sự quá chán đám VC rồi. Chẳng bao giờ chúng dám nhận cái lỗi tày trời của chúng, như đám tinh anh thế giới đã từng vướng vào. Thí dụ như tay J.S. trên. Ðấy là chưa kể cái phần tạo ác của họ, với những dũng sĩ diệt Mỹ Ngụy như anh hùng Núp chẳng hạn.
Truyện ngắn Tướng Về Hưu của NHT, nghe nói, là do NN khui ra.
NN cũng là 1 thứ tướng về hưu, vậy mà đọc không ra.

(1)

Câu này, Gấu đã từng nghe 1 tay cầu thủ bóng đá, Brazil thì phải, than, khi thua trận chung kết: Ôi giấc mộng đã tan, sao ảo tưởng vẫn còn!
GNV đã chôm để viết về BHD. Ôi em đã đi ra khỏi đời Gấu từ đời nảo đời nào, và bây giờ, em có lẽ cũng đã đầu thai kiếp khác, vậy mà cả giấc mộng lẫn ảo tưởng vẫn còn nguyên!
*

Nonfiction.fr- Les gens de votre génération qui ont été communistes sont souvent devenus sceptiques ou désenchantés. On ne sent pas ce désenchantement chez vous. Vous êtes encore optimiste politiquement…

Jorge Semprun : Ecoutez, j’ai adopté pour la fin de ma vie une formule que j’avais trouvée et qu’Yves Montand aimait bien : "J’ai perdu mes certitudes, j’ai gardé mes illusions." Je n’ai plus de certitudes dans le sens où le marxisme vous en donne. Ce sont des certitudes aberrantes, mais en même temps toniques, évidemment. Et quand on détruit le marxisme-léninisme en soi, on se détruit aussi soi-même. On se reconstruit. Mais les illusions, je les ai gardées : il n’est pas obligatoire que le monde soit aussi injuste et invivable, on peut aumoins réparer certaines choses. Ces illusions-là, je les ai toujours, plus que jamais peut-être.

Những người thế hệ ông đã từng là CS thường trở nên bi quan, và vỡ mộng. Người ta không ngửi thấy mùi vỡ mộng ở nơi ông. Không lẽ ông vưỡn mê nó [Không lẽ ông vưỡn lạc quan chính trị]

Nghe tớ nói đây nè, cuối đời tớ chấp nhận cái công thức mà tớ kiếm thấy, mà Yves Montand cũng thích: “Tôi mất những xác tín của tôi, tôi giữ những ảo tưởng của tôi.” Tôi không còn những xác tín theo nghĩa chủ nghĩa Mác đem đến cho bạn. Ðó là những xác tín cà chớn, nhảm, lệch lạc, nhưng cùng lúc, lại béo bổ. Khi người ta huỷ diệt chủ nghĩa Mác xít Lê nin nít ở trong mình, người ta huỷ chính mình. Người  ta tự tái xây dựng lại chính mình. Nhưng những ảo tưởng, tôi giữ lại: Ðâu có bắt buộc thế giới thì bất công, thì chẳng ra cái chó gì, khó sống quá, người ta ít lắm thì cũng có thể sửa sang vài điều ở trong đó. Những ảo tưởng tôi khư khư ôm lấy chúng, bỏ uổng quá, tiếc quá!

Hannah Arendt, trong cuốn Từ Dối Trá đến Bạo Lực, chương Về Bạo Lực, Sur la Violence, có đưa ra 1 nhận xét, thật tuyệt, nếu áp dụng vào cái cảnh VC đánh chủ của VC, là nhân dân, như đang xẩy ra.
Bà viết:

Bạo lực càng trở nên một khí cụ đáng ngờ và không đi đến đâu trong những liên hệ quốc tế, thì nó lại càng trở nên thật quyến rũ, và thật hữu hiệu ở bên trong cái gọi là cách mạng…

Marx không phải không ý thức đến bạo lực trong lịch sử, nhưng ông chỉ ban cho nó 1 vai trò thứ yếu, cái xã hội cũ đi đến mất tiêu thì không phải do bạo lực mà là do những mâu thuẫn nội tại… cái gọi là “chuyên chính vô sản” chỉ có thể được dựng lên sau Cách Mạng và chỉ trong 1 thời kỳ ngắn…

Plus la violence est devenue un instrument douteux et incertain dans les relations internationales, plus elle a paru attirante et efficace sur le plan intérieur, et particulièreement dans le domaine de la révolution. La rude phraséologie marxiste de la Nouvelle Gauche s'accompagne des progrès incessants de la conception non marxiste proclamée par Mao Tsé-toung, selon laquelle « le pouvoir est au bout du fusil ». Certes, Marx était parfaitement consscient du rôle de la violence dans l'histoire, mais ce rôle lui paraissait secondaire; la société ancienne est conduite à sa perte non par la violence, mais par ses contradictions internes. L'apparition d'un nouveau type de société est précédée, mais non provoquée, de convulsions violentes qu'il compare aux douleurs de l'enfantement qui précèèdent la naissance, mais qui, naturellement, n'en sont pas la cause. Dans la même ligne de pensée, il estimait que l'Etat constituait un instrument de violence au service de la classe dominante, mais cette classe n'exerce pas son pouuvoir en ayant recours aux moyens de la violence. Il réside dans le rôle de la classe dirigeante dans la société, ou, plus exactement, dans le processus de production. On a souvent remarqué, et parfois déploré, que, sous l'influence des théories de Marx, la gauche révolutionnaire se refusait à utiliser les moyens de la violence; la« dictature du prolétariat» qui, selon Marx, devait être ouvertement répressive, ne devait être instaurée qu'après la Révolution, et ne durer, comme la dictature romaine, qu'une période de temps limitée; l'assassinat politique, à l'exception de quelques actes de terrorisme individuel accomplis par de petits groupes d'anarchistes, fut surtout utilisé par la droite, tandis que les soulèvements armés et organisés demeuraient principalement une prérogative militaire. La gauche restait néanmoins convaincue que « toutes les conspirations sont non seulement inutiles mais nuisibles. Elle [savait] trop bien que les révolutions ne se font pas d'une façon intentionnelle et arbitraire, mais qu'elles sont partout et toujours le résultat nécessaire de circonstances entièrement indépendantes de la volonté et de la direction des partis et de classes entières de la société.»

Hannah Arendt: Sur la violence


*

Bức ảnh này cũng sẽ đi vào lịch sử … chống ngoại xâm của Nhân dân Việt Nam 

Tôi đang ở xa, rất tiếc không thể có mặt hôm nay ở Hà Nội hay Thành phố Hồ Chí Minh để tham gia biểu tình chống Trung Quốc cùng các bạn tôi và đồng bào. Nhưng tôi vẫn theo rõi sát tình hình và biết cuộc biểu tình sáng nay ở cả hai nơi đều bị đàn áp nặng nề. Tôi xin đặt câu hỏi: Giữa việc Thứ trưởng Hồ Xuân Sơn đi gặp phía Trung Quốc, thỏa thuận bí mật những gì để đi đến chỗ phía Trung Quốc đưa ra bản “Thông tin báo chí chung” rất xấu và Bộ Ngoại giao Việt Nam sau đó hoàn toàn im hơi lặng tiếng cho đến nay; việc Bộ Ngoại giao tìm mọi các tránh gặp và trả lời 18 nhân sĩ, trí thức kiến nghị yêu cầu Bộ cung cấp thông tin minh bạch về cuộc gặp Việt Nam-Trung Quốc và Thông tin báo chí chung nói trên; với hành động đàn áp, bắt bớ, giải tán những người biểu tình yêu nước chống Trung Quốc hôm nay có phải là một chuỗi tất yếu không? Có phải thỏa thuận bí mật của ông Hồ Xuân Sơn trong chuyến đi Trung Quốc vừa rồi (bí mật vì đến nay vẫn không hề được công khai giải thích mặc dầu được ráo riết yêu cầu) là nguyên nhân trực tiếp đưa đến đàn áp biểu tình yêu nước của nhân dân hôm nay không? Có sự ám muội được che dấu nào ở đây?

Tôi nghĩ mọi người dân Việt Nam đều có quyền nghi ngờ chính đáng và đặt những câu hỏi đó, vì đây là chuyện liên quan đến vận mệnh đất nước.

Nguyên Ngọc

Mẽo, phải đợi mấy chục năm sau, mới khui hồ sơ mật, cho biết cú Maddox là ngụy tạo.
Nhưng dân Mít chẳng bao giờ biết được bí mật cái cú đầu độc tù Phú Lợi, từ đó đưa đến việc thành lập MTGP, ra ý đây là vấn đề nội bộ Miền Nam, không có Miền Bắc.
Liệu có bao giờ người dân Việt Nam “có quyền nghi ngờ” chuyện Diễm Xưa đó không?
Giả như NN có đi biểu tình, thì [nếu bị cảnh sát Ngụy tó], có rút điện thoại gọi HU như DMT không? 

Dưới chế độ toàn trị, làm sao có chuyện minh bạch? Ðến thằng Mẽo mà nó cũng không minh bạch liền tức thì nữa là.
Toàn trò hề! NQT

Tôi nghĩ mọi người dân Việt Nam đều có quyền nghi ngờ chính đáng và đặt những câu hỏi đó, vì đây là chuyện liên quan đến vận mệnh đất nước.
NN

Như vậy, Bắc Kít có “nghi ngờ chính đáng” gì không, khi anh Tẫu trang bị cho anh “bộ đọi” cụ Hồ, đến cái lông chim cũng “made in China”?
Rồi trước đó, khi Bác H. nương náu ở Tầu, Bác Mao cung cấp cả gái cho Bác H, để đỡ nhớ nhà?
Nếu không có bác Mao làm sao thắng Ðiện Biên, làm sao Võ tướng quân trở thành vị anh hùng dân tộc?
Khi PVD ký "sơ ước" "bán" đảo, có xin ý kiến của… NN không?

"J'ai perdu mes certitudes, j'ai gardé mes illusions." (1)
Entretien avec Jorge Semprun

Tôi mất những xác tín, tôi giữ lại những ảo tưởng.
Ông cựu CS, cựu tù Nazi phán.

Quá tuyệt!

Những ông như NN, có lẽ chẳng bao giờ hiểu được chính cái chủ nghĩa mà suốt đời họ cúc cung phục vụ nó.
Ðể hiểu nó, thì cũng dễ thôi, vì có câu của Arendt, để hiểu chủ nghĩa toàn trị, bạn chỉ cần nhớ có 1 câu này, nó không thí cho bạn bất cứ 1 cái gì.

Vậy mà còn đòi hỏi minh bạch lịch sử.

GNV này thực sự quá chán đám VC rồi. Chẳng bao giờ chúng dám nhận cái lỗi tày trời của chúng, như đám tinh anh thế giới đã từng vướng vào. Thí dụ như tay J.S. trên. Ðấy là chưa kể cái phần tạo ác của họ, với những anh hùng diệt Mỹ Ngụy như anh hùng Núp chẳng hạn. Truyện ngắn Tướng Về Hưu của NHT, nghe nói, là do NN khui ra.
NN cũng là 1 thứ tướng về hưu, vậy mà đọc không ra.

(1)

Câu này, Gấu đã từng nghe 1 tay cầu thủ bóng đá, Brazil thì phải, than, khi thua trận chung kết: Ôi giấc mộng đã tan, sao ảo tưởng vẫn còn!
GNV đã chôm để viết về BHD. Ôi em đã đi ra khỏi đời Gấu từ đời nảo đời nào, và bây giờ, em có lẽ cũng đã đầu thai kiếp khác, vậy mà cả giấc mộng lẫn ảo tưởng vẫn còn nguyên!


*

Cu An @ Vientiane, 17.7.2011

*

Chúc mừng sinh nhật Ông Nội!
Cu Tý An

*

Ngư ông và Biển cả!

Gấu đi biển, kiếm con K của Gấu.
Trên tờ Bách Khoa ngày nào còn Sài Gòn có đăng truyện ngắn K của Buzatti. Đây là câu chuyện một anh chàng, sinh ra là bị lời nguyền, đừng đi biển, đi biển là sẽ gặp con quái vật K, nó chỉ chờ gặp mày để ăn thịt. Thế là anh chàng chẳng bao giờ dám đi biển, cho đến khi già cằn, sắp đi, bèn tự bảo mình, giờ này mà còn sợ gì nữa.
Thế là bèn ra Vũng Tầu, thuê thuyền đi một tua, và quả là gặp con K thật. Con quái vật cũng già khòm, sắp đi, nó thều thào bảo, tao có viên ngọc ước quí, chờ gặp mày để trao, nó đây này...


*


*

Cu An @ Vientiane

*

*

Breakfast @ school with Richie & Jennifer
13.10.2010

*

Cu An, Vientiane, June, 13, 2011


*

*

From: Quyen Nguyen
Sunday, November 09, 2003 10:33 PM

Note: Hình bạn Quyên gửi. Khi đó, Ðài tưởng niệm đang “under construction”. Hai thằng chạy vội ra chơi mấy tấm, lúc đó trời cũng tối rồi..

Thời gian đó, bỏ hút rồi, nhưng thiếu điếu thuốc, thì lại mất đi cả 1 thời!


*

*

*

Nguồn hình

Nhìn hai bức hình, Gấu nhớ ơi là nhớ, quãng đời đã trải qua tại nơi này, sau 1975, khi bị tống ra khỏi tòa nhà Bưu Ðiện, ra vỉa hè phía trước, làm 1 anh viết mướn, thời gian gián đoạn thì là ở nông trường cải tạo Ðỗ Hòa. Bên trái bức hình HTM khi cảnh sát Ngụy tóm, là khu nhà của mấy vị linh mục, cũng là nơi vào buổi trưa, khi vắng khách, đám viết mướn, nhất là Gấu, mò qua đánh giấc, ở hành lang toà nhà, nhiều khi ngủ luôn tới chiều, “nhất là Gấu”, đến nỗi rất nhiều lần bị ông già phục vụ mấy vị linh mục phải đánh thức! Kế tòa nhà là một khu cũng nằm trong khu vực của mấy ông cha, sau được cho thuê mướn, và một số hàng quán mọc lên, trong có 1 quán cà phê nổi tiếng chẳng thua gì Quán Chùa, nơi đám viết lách tụ tập, vì ngay kế đó, là tòa soạn tờ Công Luận, hình như vậy. Ở đây, Gấu gặp đám làm nhà xb, như me-xừ D., làm cho nhà xb Trẻ, và từ đó mà ra mấy hợp đồng dịch dọt cho anh. Ðám DTB cũng hay ngồi đây.

Ui chao Xưa rồi Diễm ơi.

AT THE CATHEDRAL'S FOOT

In June once, in the evening,
returning from a long trip,
with memories of France's blooming trees
still fresh in our minds,
its yellow fields, green plane trees
sprinting before the car,

we sat on the curb at the cathedral's foot
and spoke softly about disasters,
about what lay ahead, the coming fear,
and someone said this was the best
we could do now-
to talk of darkness in that bright shadow.

Adam Zagajewski

Ở chân Nhà Thờ Ðức Bà Sài Gòn

Một lần, vào Tháng Sáu, một buổi chiều
trở về sau một chuyến đi xa
trí nhớ còn đầy ắp, mới tinh
những tàng cây nở rộ Paris
những cánh đồng vàng,
cây xanh trải dài trước xe,

chúng tôi ngồi ở lề đường, trước Bưu Ðiện,
dưới chân Nhà Thờ Ðức Bà Sài Gòn,
và nhẹ nhàng, như trong mơ, nói về những thảm họa,
về những gì trải ra trước mắt [coi hình thì biết],
về nỗi sợ hãi sắp tới,
và thằng cha Gấu phán:

Ðiều tuyệt vời nhất chúng ta có thể làm bây giờ -
là nói về Bóng Tối,
về Lời Dối Trá Lớn
trong cái bóng dâm sáng ngời dưới chân Nhà Thờ Ðức Bà, Xề Gòn

*

Huỳnh Tấn Mẫm biểu tình đòi Bác Hồ, VC, Bắc Kít…
bị Cảnh Sát Ngụy tẩn cho 1 trận!
Gấu khi đó làm chuyên viên vô tuyến viễn ảnh cho UPI,
có gửi tấm hình y chang tấm này!

Ôi chao, chỉ cần 1 tên VC nằm vùng ngày nào, xuống đường như ngày nào, là thành phố Sài Gòn ngày nào được cứu vớt!
Thế mà đếch có 1 thằng nào cả! 

Cái sự tình nước Mít như hiện nay, là có sự đóng góp của nhà thơ "Quê hương mỗi người có một".
Sợ rằng chẳng có thì đúng hơn. Nước Mít bây giờ đâu còn, mà có còn thì cũng của đám Mafia Đỏ, đâu phải của dân Mít? 

Tác giả Vương Thuý Kiều qua chỉ mấy dòng sau đây, trả lời anh cớm, thật đúng ý đó: 

Ông Nguyễn Tôn Hiệt hỏi tôi “muốn cái đất nước Việt Nam hiện nay bị cướp như thế nào và ai cướp?” Ái chà, thưa ông, hiện nay tôi không còn đất nước nào nữa, lí do là nó đã bị Vi Xi cướp sống kể từ cuối tháng Tư 1975. Trên mảnh đất này tôi thực sự là một kẻ người lưu vong, mà tệ hơn một kẻ lưu vong bình thường (như ông Hiệt đang là, ở Úc), không có hộ khẩu, không nhà, và tôi có thể bị bịt mồm (như linh mục Nguyễn Văn Lý) hoặc bị bóp cổ nhấc bổng lên (như anh Phan Nguyên) nếu tôi nói điều tôi muốn nói hay làm điều tôi muốn làm. Bởi vậy, nếu bây giờ mảnh đất này bị cướp (bởi bất cứ ai) tôi cũng sẽ không (có khả năng) cảm thấy mình bị mất nước nữa ông ạ. (Còn trường hợp như ông nói, là nó được “giành lại” thì may đời quá rồi còn gì nữa, nhưng mà nói chi chuyện không có vậy ông?) 

Vương Thuý Kiều 

Bây giờ, cứ giả dụ xẩy ra cuộc chiến giữa anh Tẫu và anh VC, và anh VC lại thắng, vì dân Mít lại lăn xả ra chết để bảo vệ nước Mít, sau đó, thì sao?
Lại thuộc Mafia Đỏ, vũ như cẩn!
Lịch sử có vẻ lập lại, nhưng thực sự mà nói, không.
Lần trước VC hô hoán Mẽo xâm lăng Miền Nam, nhưng để cho Mẽo xâm lăng Miền Nam thì phải dụ nó, thế là bèn ngụy tạo cú đầu độc tù Phú Lợi.
Nên nhớ Đại Hàn cũng xẩy ra y chang, nhưng không như Diệm, mật vụ Đại Hàn thâu gom đám nằm vùng vô 1 chỗ, rồi lẳng lặng làm thịt sạch.
Chúng ta tự hỏi, giả như Diệm thực tình đầu độc tù, thì chỉ có ma biết mà thôi!
Lần này, không phải: Anh Tẫu đòi nợ. 

Ðâu phải tự nhiên mà VC ‘vô tư’ sợ Tẫu đến mức như thế: Ðến cái lông bướm của gái Mít, anh Tẫu cũng nói, của "ngộ" đấy, nếu không làm sao ăn cướp được Miền Nam?
Nợ Liễu Thăng mà!
Ui chao, giá nợ Liễu Thăng thì còn đỡ nhục.

Ðọc mấy đấng hải ngoại than khóc, căm phẫn, đau khổ, nhục nhã [giùm], vì anh Tẫu làm thịt anh VC, Gấu bỗng nhớ đến cái mẩu giai thoại mà Simon Leys kể, liên quan đến Malraux.
Simon Leys, trên tờ NYR May 29, 1997, trong bài điểm sách của Curtis Cate (Malraux: một tiểu sử, nhà xb Fromm, 451 trang, 1997), cuốn mới nhất sau khi tro cốt của Malraux được đưa vào Điện Chư Thần, Pantheon (Nov 1996), đã kể một câu chuyện "làm quà":
Trong một buổi thuyết giảng ở một nhà thờ nọ, cha tinh thần nhận thấy, tất cả các con chiên đều cảm động, rơi lệ, trừ một người, mắt khô queo. Hỏi, anh trả lời: "Tôi không thuộc giáo dân địa hạt này". Ông hiện sống tại Áo, tiểu thuyết gia, và là tác giả một số sách viết về Trung hoa (Bóng tối Trung hoa, và cuốn mới nhất, Khổng Tử nói, The Analects of Confucius).
Ông cho biết, mặc dù không phải người Pháp, tiếng Pháp là tiếng mẹ đẻ của ông, và ông luôn luôn cảm thấy, ở Pháp như ở nhà, nhưng chuyện đưa tro cốt Malraux vào Pantheon chôn cất lần thứ hai, mắt ông khô queo.

Source


*

Huỳnh Tấn Mẫm biểu tình đòi Bác Hồ, VC, Bắc Kít…
bị Cảnh Sát Ngụy tẩn cho 1 trận!
Gấu khi đó làm chuyên viên vô tuyến viễn ảnh cho UPI,
có gửi tấm hình y chang tấm này!

Cũng vẫn Huỳnh Tấn Mẫm? (1)

(1) Hình, từ bài viết của “cựu” TNXP, nhà thơ "Quê hương mỗi người chỉ có một", đăng trên Hậu Vệ
Quê hương chỉ có 1.
Cũng chỉ có 1 HTM!

Thật kỳ cục, Gấu vẫn còn nhớ, bữa đó, tay Horst Faas trưởng phòng hình ảnh AP, buồn tình đích thân mang hình lên cho AP man, là ông Hưng, gửi. Anh ta nhìn tấm hình, nói, tôi nghĩ tay này là VC.

Một độc giả mail, “vặc” um lên, tại làm sao cũng vẫn HTM được? Chỉ cần 1 tên VC nằm vùng dám làm chuyện đó, thì số phận Miền Nam lại được “cứu thoát” rồi!

Quả có thế thật. Chỉ 1 đấng VC, vùng hay không vùng, kít hay không kít, dám "phản tỉnh", là số phận Mít đổi khác! (2)

Nhưng, khó lắm,1 nửa bộ óc bị liệt rồi, vô phương cứu chữa!

(2)

Ðây là Gấu được gợi hứng từ Selma Lagerlof, trong The Wonderful Adventures of Nils: Cuộc phiêu lưu trên lưng ngỗng [Lý Quốc Sỉnh dịch, trước 1975 tại Miền Nam].

Anh cu Nils, 1 lần phiêu lưu xuống đáy biển, lạc vô 1 thành phố... thấy 1 món hàng đẹp quá, anh cu Nils hỏi mua, thế là toàn thể cư dân thành phố mừng quá, mắt mở to, miệng há hốc nhìn…. 

Chán làm sao, anh cu Nils quên đem theo tiền, thế là đành phải trả lại món đồ tính mua. 

Hóa ra là thành phố này bị lời nguyền, tụi VC Ðỏ mi ăn chơi quá độ, thì ta mở 1 trận  Ðại Hồng Thuỷ, nhốt cả thành phố của mi ở nơi đáy biển, bắt lao động cật lực, cho đến một ngày đẹp trời, có 1 đấng du lịch, bỏ tiền túi ra mua, chỉ 1 món hàng do mi lao động làm ra, thì lời nguyền được cởi bỏ.

Ôi chao, chỉ cần 1 tên VC nằm vùng ngày nào, xuống đường như ngày nào, là thành phố Sài Gòn ngày nào được cứu vớt!

Thế mà đếch có 1 thằng nào cả! 



*

Tận thế là đây: Một cảnh trong phim Apocalypse Now của Coppola, 1979

[Le Point 2 Juin 2011]

Đây là thảm kịch Việt Nam, thảm kịch nồi da xáo thịt.
Bởi vậy Coppola mới ngạo nghễ tuyên bố, “không phải là về Việt Nam — nó là Việt Nam.”

Không phải tự nhiên nhiều người coi đây là đỉnh cao sự nghiệp Coppola:
To many, Apocalypse Now represents Coppola's highpoint, a feat he has been unable to equal or exceed ever since.
Nhưng cái giá phải trả, cũng khá đắt, như ông nói, sau khi quay phim xong: ".... từng chút, từng chút, chúng tôi biến thành khùng". ["We were in the jungle, there were too many of us, we had access to too much money, too much equipment, and little by little, we went insane." ]

Như Littell, tác giả Les Bienveillantes, khi muốn nhập thân vào Cái Ác:
Nhập vai thì cũng dễ, ra mới khó!

Source

*

*

*

Gấu, cc 1963 cỡ đó, vừa làm bồi bàn, vừa học, ra trường sớm, lại cày thêm 1 job cho UPI, bèn đi Tây bằng cách ra tiệm sách Lê Phan ở đường Phạm Ngũ Lão, tậu cours Sorbonne về, tự học.
Ði thi chứng chỉ Triết Tây, Ðại học Văn khoa, Thầy NVT, trúng tủ, đề tài, nhớ đại khái, cái gì gì, sức căng, hiện sinh, hiện hữu… tension, existence… 

Kết quả:
Rớt.
Thầy bắt phải học "cua" của Thầy mới cho đậu!
Thế là bye bye Thầy!

Cioran là Thầy của NTV, và có thể, của… NL. Nghe nói bạn NL có đủ hết Cioran.
Gấu đọc Cioran, qua NTV giới thiệu.

Hồi đó, Lê  Phan bán đủ thứ cours Sorbonne, in thành tập, như 1 cuốn sách. Chữ in riêng, chắc đúng thứ chữ cours Sorbonne. Gấu đọc Husserl, lần đầu, là từ cours Sorbonne.

Muốn đọc Marx thì phải ghé tiệm Xuân Thu, kế bên Quán Chùa, và phải order, for personal use only. Gấu, đêm nằm nghe đệ tử của Marx, là lũ VC miệt vườn pháo kích vô thành phố, sợ quá không ngủ được, bèn lồm ngồm bò dậy,  đọc Marx, khóc ròng, y chang Bác H. những năm nào, trên đường đi làm bồi Tây tìm đường kíu nước, ở Paris, đêm nằm gối đầu lên cục gạch ấm và mềm, đọc Lênin, cũng khóc ròng!

Cái khóc trước của chỉ một Bác H, đẻ ra cái khóc sau của hàng triệu triệu dân Mít, trong có thằng cha Gấu!

Một tên đệ tử của Thầy Cuốc, mail, chửi Gấu xạo, cours Sorbonne nào ở Lê Phan, Sài Gòn.
Thời đó đó, Thầy Cuốc còn chưa có, đâu làm sao có đệ tử của Thầy, mà dám “vu” cho Gấu nói láo!

Lê Phan là tiệm sách độc nhất ở Sài Gòn có bán đủ các thứ cours của Tây, đâu chỉ có cours Sorbonne?
Gấu mê Toán, phải bỏ học, đi làm, vẫn ghé Lê Phan mua sách Toán, cours Toán của Tây, đêm đêm tự học, trả thù cái khi nghèo khổ không có tiền mua sách để học tiếp Ðại Học.

Ở Sài Gòn hồi đó, có hai di tích lịch sử, về những ngày ăn bom Ðồng Minh, là tiệm Lê Phan, và nhà thương Grall của Pháp: tên tiệm và tên nhà thương được sơn trên mái ngói.

Cũng đấng đệ tử này, mà Gấu đã từng năn nỉ như tất cả những đấng đệ tử khác của Thầy Cuốc, nếu không chịu nổi cái trò tự thổi của GNV trên trang TV, thì mời đi chỗ khác chơi, hoặc kẹt lắm đọc đỡ trang nhà Hậu Vệ, Hậu Vịt, nhưng không hiểu sao vẫn cứ ghé, vẫn cứ mail chửi. Anh ta quê cái chuyện Gấu khen truyện ngắn đầu tay của Gấu là Những Con Dã Tràng: Số 1, độc nhất vô nhị, trước đó, và sau đó, sẽ chẳng bao giờ có 1 truyện ngắn nào hay hơn!

Hà, hà!

Hắn ta, và những tên như hắn ta, phải đặt câu hỏi, một thằng cha viết văn từ hồi con con nít, như Gấu, bây giờ ở vào cái tuổi có thể đi bất cứ lúc nào, danh vọng, nhục nhã, đời thường đời văn đều đã quá từng trải, tại làm sao lại tự thổi một cách lố bịch như thế?