Nơi hạnh phúc
bị coi là phạm pháp.
Nơi
nào vậy?
Xin
thưa, A Phú Hãn (Afghanistan), xứ sở được nhắc nhở tới
nhiều nhất, không phải chỉ từ khi xẩy ra cuộc khủng bố tại Mỹ, nhưng mà
là
trước đó, nhất là từ khi nhà cầm quyền Taliban ra lệnh triệt hạ những
tượng
Phật.
Ngã
tư quốc tế, lằn ranh giữa Đông và Tây, tiếp giáp Iran,
Trung Á, Pakistan.
Bị xâm lăng rất nhiều lần, bị chiếm đóng đôi khi, nhưng chưa bao giờ
trở thành
thuộc địa.
“Cuộc
du hành vào trái tim của sự man rợ” là tên bài viết
trên tờ báo Pháp L’Express (số 28 Juin – 4 Juillet, 2001). Một bài
phóng sự kèm
theo hình ảnh. Để thực hiện phóng sự về một xứ sở, nơi hạnh phúc bị đặt
ra
ngoài vòng luật pháp (Enquête dans le pays ó le bonheur est hors la
loi), nhà
báo Marc Epstein và nhiếp ảnh viên Stephan Gladieu đã phải tự coi họ là
những
tên trộm, bởi vì tại A Phú Hãn của đám người Taliban, luật lệ rất khắt
khao:
không chỉ trỏ, không nhìn ngó, không nghe ngóng… Không được chụp hình,
bất cứ
một sinh vật, bất cứ một con người hiện đang còn sống. Nhiếp ảnh viên
đã phải
giấu ống kính máy thu hình ở dưới áo khoác, chụp một nơi, mắt nhìn một
nơi
khác… Những bức hình bị đánh cắp, có thể nói như vậy.
Hình
một cửa hàng bán quần áo dành cho mấy cô mấy bà, tại
khu sang trọng Shahre Naw, thủ đô Kaboul. Tác giả bức hình giải thích,
“Dưới
lớp mạng che mặt, bị coi là bắt buộc, những con người thanh lịch mặc
những bộ
đồ đẹp, mang nữ trang quí giá, những đôi giầy bóng loáng: một dấu hiệu
phản
kháng, thách đố…”. Đàn bà ở đây bị cấm đi làm, ngoại trừ công việc chăm
lo sức
khỏe. Thảm nhất là những goá phụ, qua bức hình tại một trung tâm tiếp
nhận
những con người vô thừa nhận. Hình một lớp học lén lút dành cho nữ
sinh. Một
cửa hàng thịt: món ăn vượt ra ngoài mơ ước của đa số dân chúng. “Tôi đã
quên
mùi vị của nó”, một bà xót xa. Hình một đám cưới: “Không âm nhạc, đám
cưới như
đám ma”, một thanh niên bùi ngùi. Chưa
nói tới cuộc trả đũa, của Mỹ, và của cả thế giới trước khủng bố, hơn 40% thủ đô Kaboul bị huỷ diệt bởi cuộc
nội chiến. Nghĩa địa, xưa là nơi dạo mát, gặp gỡ, đặc biệt của phụ nữ,
nay cũng
bị hạn chế, chỉ còn những đứa trẻ lai vãng…
Những
ký giả ngoại quốc được thông báo của bộ Thông tin,
đúng ra là danh sách những cấm đoán. Cấm thăm viếng cư dân, tại nhà của
họ. Cấm
chụp hình người và vật. Cấm nói chuyện
với phụ nữ. Cấm đi một mình, phải có thông ngôn nhà nước đi kèm. Bắt
buộc sử
dụng xe hơi của bộ Thông tin. Bắt buộc ở khách sạn đã được chỉ định.
Như một
cơn ác mộng của Kafka, nhà nước ra lệnh: Chỉ được quyền nói sự thực!
Họ
có cảm tưởng, không khí ở đây nhẹ hơn ở nơi khác. Cái cảm
giác lạ thường này, chỉ là cảm giác giả (fausse impression), khi bạn
tới một
nơi đồng nghĩa với chiến tranh triền miên, nội chiến từng giờ từng
phút. Không
khí càng nhẹ hơn, khi buổi chiều sắp sửa chấm dứt, và những đám mây,
rồi luôn
cả bầu trời nhuốm mầu hồng hồng. Những chiếc bóng trải dài trên hè phố,
kế bên
những hầm hố, tăng xê, có từ hồi chiến tranh, nhưng chẳng ai bận tâm
đến chuyện
lấp bằng. Buổi sáng, đài loan tin: một cặp nam nữ bị kết án mỗi người
100 roi,
vì đã ngủ với nhau mà không phải vợ chồng. Chàng chừng hai chục tuổi,
bị giữ
chặt hai tay bởi hai nhân viên công lực Taliban; ba ông toà cầm roi
quất, chàng
gập đôi người lại vì đau. Đám đông khiếp đảm nhìn, và nghe tiếng roi da
quất
trên thân thể nạn nhân, được khuếch đại qua những chiếc loa phóng
thanh. Rồi
tới lượt nàng, chừng 18 tuổi. Sau đòn phạt, ba ông toà tuyên bố, họ là
vợ
chồng. Một anh chàng thanh niên rỉ tai hai ký giả, “Mấy ông toà này
không rành
luật. Kinh Koran dậy: Không được ruỗi thẳng tay, khi đánh người. Vấn đề
không
phải đánh đập người khác như một con vật, mà là trừng phạt trước công
chúng.”
Thoạt
đầu, chúng tôi mở rộng vòng tay đón tiếp họ, đám người
Taliban hiện đang trị vì; sau bao nhiêu năm chiến tranh, họ là hy vọng,
của hoà
bình và sự yên ổn; một cư dân nói với ký giả. Người đàn bà bây giờ cố
làm quen
với miếng vải che mặt. Trước đây, được làm bằng bông, bây giờ bằng
polyester,
mang nó vào mùa đông đã khó chịu, nhưng thực là thê thảm, vào mùa hè.
Những
người có đầu óc khôi hài đã ví nó với lá súp lơ (chou-fleur, tiếng địa
phương
dari gọi là goulpi), bởi vì lá súp lơ, ngoài thì xanh (mầu islam) ở bên
trong
mầu trắng.
Tuy
nhiên, chẳng còn ai dám tỏ ra khôi hài. Chẳng còn ai, ở
thủ đô Kaboul còn có trái tim để mà cười đùa. Một bà mẹ tự hỏi, về số
phận
những đứa con của mình: “Không hiểu chúng lớn lên, trong một thế giới
như thế
nào. Lúc đầu, người lớn chúng tôi còn gặp nhau để khóc. Cũng đỡ khổ.
Bây giờ,
chúng tôi không còn sức để khóc. Có ích chi đâu?”
Đàn
ông bắt buộc phải để râu. Râu phải dài hơn bàn tay (luật
1996). Em trai ông chủ một cửa tiệm đã bị tù 7 ngày, vì râu không đúng
luật.
Cấm để tóc dài, vì tóc dài là…vọng ngoại (nó làm nhớ đến kiểu để tóc
của người
Anh và Mỹ). Cấm âm nhạc, cấm khiêu vũ. Chơi cờ là phạm luật đạo. Danh
sách cấm
đoán cứ thế mà kéo dài ra thêm, mới đây thôi, cấm môn thể thao quyền
anh. Trẻ
con nam, cấm đồ chơi lính tráng; nữ, cấm chơi búp bê. Một số tài xế tắc
xi bị
phạt, vì dán hình chú chuột Mickey Mouse trên kiếng xe: chú chuột
Disney tuy
không phải là một sinh vật, nhưng hình chú chuột: cấm!
Không
phải những người lính Liên xô đã tàn phá thủ đô
Kaboul, mà chính là những người A Phú Hãn. Bên ngoài thủ đô, là bãi
chiến
trường của những vị sứ quân, les petits seigneurs de la guerre civile.
Trẻ con
bị hãm hiếp, được coi là món hàng trao đổi giữa những băng phái thù
nghịch. Ở
thôn quê, đâu đâu cũng có những hàng rào kẽm gai, những check-points,
và muốn
đi qua, là phải nộp lệ phí.
Một
người dân Á Phú Hãn đã tâm sự với ký giả: Tại xứ sở
chúng tôi, những người chủ thực sự, là người Pakistan,
kẻ đứng sau lưng nhóm Taliban. Họ mới là chủ nhân thực sự của cuộc
chơi. Họ đã
làm tất cả, để biến A Phú Hãn thành một xứ sở thối nát. Một xứ sở ổn
định và
yếu ớt, như một xứ bảo hộ, ở biên giới phía đông của họ.