*


NXH's Poems of the Night


&

Dịch thoáng:

Đời thì như "Mù Sương, Sương Mù"
Thoát ra từ hầm núi
Và Chết,
Như “Người Đi Trên Mây”
Trên đường tới Thiên Đàng
Nhưng mà đừng suy tư nhiều quá về chúng
Nếu không muốn trở thành cù lần như GCC!

Portrait GCC


Thị Thấm Vân shared a memory.

như vậy, anh đi đã 2 năm. phùng nguyễn chụp tấm ảnh này trong vườn nhà em, cũng theo anh đi, đã 1 năm.

2 Years Ago
See Your Memories

vậy là hết nghe anh than: chán quá, anh chỉ muốn chết

giờ thì anh đã chết và không còn gì để làm anh chán nữa
nhớ lúc trước Quỳnh Như hay ‘quát’ anh: em đây khô...

No automatic alt text available.




Một người ngồi trong ghế bành

September 14, 2014 at 3:41am
R.I.P nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng.

Hồi ở Hà nội tôi vẫn hình dung Sài gòn qua lời kể của má tôi, Sài gòn chơi khuya, ăn cơm tấm, bận áo dài trắng, quần trắng, đi giày cao gót … má tôi kể chuyện thường có chút hu-mua như hầu hết các Phó thường dân Nam bộ : lần đó má tôi bận nguyên bộ đồ dài trắng, xách ví đầm trắng giày cao gót trắng vô một tiệm cơm tấm, ăn xong bà rót nước uống rồi kẹp cái ví đầm vào nách, sửa tướng thật yểu điệu đi ra phố, chưa ra khỏi tiệm bà đã thấy mọi người nhìn bà cười ha há, Rồi khi bà ra khỏi tiệm thì người bồi chạy theo, che miệng cười đưa bà cái ví đầm…Té ra nãy giờ bà kẹp cái nắp ấm giỏ, loại giỏ ủ nóng bình trà ….vào nách áo dài trắng !!!!
Má tôi kể chuyện tỉnh khô, bọn tôi thì cười lăn lóc, trong trí tưởng tượng của tôi bấy giờ Sài gòn như vậy thật bình dân, thật vui vẻ và có chút điệu nghệ ….
“Một người ngồi trong ghế bành” của Nguyễn Xuân Hoàng là một trong số ít truyện ngắn Sài gòn cũ được báo Văn nghệ tuyển chọn tôi thấy thích- cùng với truyện của Nguyễn Đình Toàn. Hình như truyện này tôi đã đọc đâu đó rồi thời tôi còn hay lê lết ở đường sách cũ ĐặngThị Nhu, hồi đó tôi cũng vừa đọc xong cuốn Khải Hoàn Môn của Remarque, một cuốn tiểu thuyết cảm động hơi lâm ly, rất dễ làm xao xuyến con tim thiếu nữ (hì, tôi cũng có thời là thiếu nữ!) Remarque hay tả cảnh trong bar rượu, một cái bàn con , một người đàn ông và một người đàn bà, nghe nhát gừng ơ hờ lắm, nhưng tình thì sâu thẳm! trong truyện cũng có một anh bồi bàn chu đáo tận tình … nói chung là khung cảnh rất điển hình, à la romantic, đọc những đoạn tả này tôi cứ mường tượng như mình cũng có mặt ở đó, nhấm nháp một ly rượu mạnh và ngồi theo cái điệu gật gù, làm ra thờ ơ mà không bỏ sót một cử chỉ, sắc mặt nào của hai người họ …
Truyện “Một người ngồi trong ghế bành” của Nguyễn Xuân Hoàng cũng là truyện một người đàn ông và một người đàn bà , bên cạnh một cái bàn, trong tiệm nước…..Rất kiệm lời và cũng theo mạch ơ hờ, nhưng khác là người đàn bà Việt nam rặc, cô ta “biết hết, nhớ hết” về người đàn ông, thứ thuốc anh ta hút, loại báo anh ta đọc… cô ta mang một vẻ bao bọc trìu mến đối với người đàn ông, từ ngôn từ, cử chỉ, trong một chiều mưa nhợt nhạt, họ có vẻ chỉ là hai người bạn, cô ta đùa nghe âu yếm, nhưng e dè như không dám nhận mình có được chút quan tâm của bạn, rất khác nhân vật cùng giới bên truyện của Remarque, nũng nịu một cách vô tâm, hoàn toàn yên trí đàn ông sinh ra là để phục vụ cô nàng !!!!
Trong màn mưa rả ríc; đường phố thỉnh thoảng nháng ánh đèn taxi; xe trờ tới và một người bước xuống; họ níu tay nhau quay lại căn gác nhỏ; cầu thang hẹp, hôi và thanh gỗ vịn rít nhớp ….Căn phòng màu vàng sẫm tối ám và trơ trẽn, nhớp nhúa (…); người đàn bà thay áo, quàng khăn ; họ lại đi ra khỏi nhà ; một tiệm nước quen có bán đồ ăn điểm tâm….và sau cùng là một cái ghế bành da màu đỏ ….. Người kể chuyện tả lại không một chút tô vẽ, mưa dắt dây cho nền câu chuyện thêm ảm đạm, nhưng gương mặt đẹp của người đàn bà, những câu nói đùa âu yếm, bộc lộ một cách dịu ngọt và bất ngờ mối quan tâm của nàng với người bạn trai là vệt màu ấm áp khiến người đàn ông bối rối, Giọng điệu anh ta từ dửng dưng đến xốn xang dần theo thời gian ở bên người bạn gái, làm cho cái lý do cô muốn anh có mặt – chỉ để cùng cô đến gặp một người đàn ông khác, đang ngỏ lời ao ước được quen cô – thành ra như phi lý , như người đàn ông muốn nó là cái cớ kỳ quặc, không có thật. Thế nhưng một người ngồi trong ghế bành, cái ghế da màu đỏ .. cắt ngang niềm xốn xang của nhân vật hình như lại có thật, người đàn bà đến cái bàn bên đó và người đàn ông bắt đầu bữa cơm tối một mình!
Cái hình ảnh “một người ngồi trong ghế bành” mang ẩn dụ gì thì tôi chịu, không chắc hiểu… song khung cảnh câu chuyện cứ dần thực, rõ nét như bức vẽ trên gỗ, ngược lại người đàn bà bên cạnh người kể chuyện đang sống động một cách thành thực với giọng cười, mùi hương tóc thì lại nhòa dần trong nét liêu trai …mang một nhạc cảm thấm thía khiến tôi thán phục. Nghệ thuật tạo dựng không khí và nhân vật thật đáng nể, câu chuyện giản dị trở nên sâu thẳm, xa xôi mà gợi như hơi thở của người đàn ông bên cạnh người đàn bà !!!!!
Một điều nữa tôi cho rằng NXH đã vẽ nên một cảnh tượng tôi muốn hình dung về Sài gòn – cứ cho rằng đó là Sài gòn - đô thị miền Nam trước năm 1975, nhỏ nhắn theo cái cách văn chương điệu nghệ .
Tôi sẽ nói gì nhỉ nếu có người gườm gờm nhìn tôi và bảo” không phải Sài gòn của mày !!!!!!”
À, khó thế !
5/2009
Cali Trip 2012, Nov

*

Băng "Tiểu Thuyết Mới" with "Đặc Sản Nam Bộ" Nguyễn Văn Sâm

Borges viết về cái khoảnh khắc xém lên chuyến tàu suốt của GCC ở bên ngoài khu Phước Lộc Thọ:

The Suicide

Not a single star will be left in the night.
The night will not be left.
I will die and, with me,
the weight of the intolerable universe.
I shall erase the pyramids, the medallions,
the continents and faces.
I shall erase the accumulated past.
I shall make dust of history, dust of dust.
Now I am looking on the final sunset.
I am hearing the last bird.
I bequeath nothingness to no one.

-A.R.

Đi Xa

Đêm nay Gấu sẽ không cho phép ngôi sao nào được bỏ lại ở trên bầu trời
Đêm cũng đếch được bỏ lại
Gấu sẽ đi xa, và, cùng với Gấu
Là cái sức nặng đếch làm sao chịu đựng nổi của vũ trụ
Gấu sẽ xoá sạch những kim tự tháp
Những cái mề đay, nhất là cái của cái tên Nobel Toán người xứ Bắc Kít
Những đại lục, và những khuôn mặt.
Gấu sẽ xóa sạch quá khứ được tích tụ từ bốn ngàn năm của xứ Mít –
như vậy đủ rồi, với Gấu Cà Chớn –
Gấu sẽ làm cho lịch sử Mít biến thành bụi, bụi của bụi.
Và bi giờ, Gấu đối diện với buổi mặt trời lặn lần cuối cùng
Ở bên ngoài khu Phước Lộc Thọ, ở thủ đô lưu vong của giống Mít.
Gấu nghe tiếng chim cuối cùng
Gấu đếch thèm để lại chúc thư văn chương cho bất cứ thằng chó nào!

Hà, hà!


*
*
Song Nam Tang published a note.

R.I.P nhà văn Nguyễn Xuân Hoàng.

Hồi ở Hà nội tôi vẫn hình dung Sài gòn qua lời kể của má tôi, Sài gòn chơi khuya, ăn cơm tấm, bận áo dài trắng, quần trắng, đi giày cao gót … má tôi kể chuyện thường có chút hu-mua như hầu hết các Phó thường dân Nam bộ : lần đó má tôi bận nguyên bộ đồ dài trắng, xách ví đầm trắng giày cao gót trắng vô một tiệm cơm tấ...

Note: Mù Sương kể như bài điểm sách đầu tiên trong đời phê bình của GCC, nếu không kể bài về cuốn Sau Cơn Mưa, của Lý Hoàng Phong, cho tờ nhật báo Dân Chủ, viết hình như khi còn đang đi học, trường Quốc Gia Bưu Điện.

Bài Chân Dung, viết về Nguyễn Đình Toàn, đăng trên tờ Nghệ Thuật là khi vừa mới quen biết, trước khi viết cho Văn.

Cái ý tưởng nhân vật tiểu thuyết như 1 kẻ có cá tính, hết mẹ nó rồi, trong bài viết RIP NXH, “Chị So”, cũng nhận ra, và coi đây là 1 nét thật đặc trưng của văn NXH. Tuyệt.
Tuy nhiên, Thầy Kuốc cũng thuổng ý này, khi viết về NXH, khi Thầy coi đây là, cái gì gì, mỹ học của cái tầm phào.
Nhảm.
Bởi là vì, một cách nào đó, truyện của NXH khai tử thứ tiểu thuyết tâm lý học, vốn đầy rẫy trong tiểu thuyết cổ điển. Theo nghĩa này, phải coi NXH đúng là thuộc nhóm Tiểu Thuyết Mới Mít

To Chị So. Cái câu cuối bài viết, theo GCC, dở. Đúng ra không nên có. (1)
Regards

(1)

Tôi sẽ nói gì nhỉ nếu có người gườm gờm nhìn tôi và bảo” không phải Sài gòn của mày !!!!!!”

À, khó thế !
5/2009



Cali Trip 2012, Nov

*

Băng "Tiểu Thuyết Mới" with "Đặc Sản Nam Bộ" Nguyễn Văn Sâm


Borges viết về cái khoảnh khắc xém lên chuyến tàu suốt của GCC ở bên ngoài khu Phước Lộc Thọ:

The Suicide

Not a single star will be left in the night.
The night will not be left.
I will die and, with me,
the weight of the intolerable universe.
I shall erase the pyramids, the medallions,
the continents and faces.
I shall erase the accumulated past.
I shall make dust of history, dust of dust.
Now I am looking on the final sunset.
I am hearing the last bird.
I bequeath nothingness to no one.

-A.R.

Đi Xa

Đêm nay Gấu sẽ không cho phép ngôi sao nào được bỏ lại ở trên bầu trời
Đêm cũng đếch được bỏ lại
Gấu sẽ đi xa, và, cùng với Gấu
Là cái sức nặng đếch làm sao chịu đựng nổi của vũ trụ
Gấu sẽ xoá sạch những kim tự tháp
Những cái mề đay, nhất là cái của cái tên Nobel Toán người xứ Bắc Kít
Những đại lục, và những khuôn mặt.
Gấu sẽ xóa sạch quá khứ được tích tụ từ bốn ngàn năm của xứ Mít –
như vậy đủ rồi, với Gấu Cà Chớn –
Gấu sẽ làm cho lịch sử Mít biến thành bụi, bụi của bụi.
Và bi giờ, Gấu đối diện với buổi mặt trời lặn lần cuối cùng
Ở bên ngoài khu Phước Lộc Thọ, ở thủ đô lưu vong của giống Mít.
Gấu nghe tiếng chim cuối cùng
Gấu đếch thèm để lại chúc thư văn chương cho bất cứ thằng chó nào!

Hà, hà!

Đọc câu của Chị So thì bèn nhớ 1 anh bạn, sĩ quan VNCH, người Miền Nam, rất mê văn chương, rất mê Những Ngày Ở Sài Gòn của GCC, cái gì gì, thành phố có hương thơm và mặt trời ve vuốt, vào những ngày hô hào Bắc Tiến, anh biểu Gấu, nếu mà giải phóng Bắc Kít OK, thì tao bèn đi lang thang ở Hà Nội 1 phát, coi có đúng như mày miêu tả không.
Bởi thế lũ Ngụy, khi đi trình diện 10 ngày cải tạo, mới ngớ người khi nghe anh cán ngố hỏi, nếu mi lấy được Bắc Kít, mi sẽ đối xử với chúng ông như thế nào?
Cứt!
*

Cầm bằng thí cho gió


Ngày chúng ta đi
Gió mò xuống
Lấy đi những dấu chân của chúng ta

Gió lấy bụi,
Phủ những dấu vết chúng ta để lại
Khi tản bộ

Ngoài ra,
Thì kể như là chúng ta vưỡn còn sống

Thế đó,
Gió là kẻ chúng ta,
Cầm bằng thí cho nó
"Bàn chân ai rất nhẹ,
Tựa hồn những năm xưa"!

Hà, hà!

C. 500 BC: Ephesus

CARTED OFF ALL THE SAME

Though what the waking see is deadly,
what the sleeping see is death.

Gods live past our meager death.
We die past their ceaseless living.

As souls change into water
on their way through death,
so water changes into earth.
And as water springs from earth,
so from water does the soul.

Corpses, like night soil,
get carted off.

The luckiest men die
worthwhile deaths.

Yearning hurts,
and what release
may come of it
feels much like death.

After death, comes
nothing hoped for
nor imagined.

Heraclitus, from his fragments. All of the philosopher's extant thoughts, believed to have been contained originally in one book, exist as fragments quoted in the works of later writers, among them Aristotle, Marcus Aurelius, Sextus Empiricus, and Diogenes Laertius. Among the defining characteristics of Heraclitus' conception of the world are the "logos"-a reason and order that the harmonious yet fluctuating universe can convey to the wise man-and elemental fire, which constitutes the soul of man.

LAPHAM'S Quarterly, Fall, 2013: DEATH

*

Thơ gửi bạn quí trong lúc chờ cùng đi xa

*

ANNA KAMIENSKA
[dates unknown]

Anna Kamienska was a Christian deeply living both the Old Testament and the New Testament. In her old age she achieved much serenity and acceptance of the world created by God. I find this a very good poem.
[Milosz]

A PRAYER THAT WILL BE ANSWERED

Lord let me suffer much
and then die

Let me walk through silence
and leave
nothing behind not even fear

Make the world continue
let the ocean kiss the sand just as before

Let the grass stay green
so that the frogs can hide in it

so that someone can bury his face in it
and sob out his love

Make the day rise brightly
as if there were no more pain

And let my poem stand clear as a windowpane
bumped by a bumblebee's head

Translated from the Polish by Stanislaw Baraniczak and Clare Cavanagh

Một lời cầu nguyện hẳn là sẽ đến tai Ông Giời

Chúa ơi, hãy bắt thằng cha GCC cực kỳ đau khổ
Rồi ngủm củ tỏi!

Bắt nó bớt lèm bèm, bớt chửi, dọn; đi trong câm lặng
Chẳng để lại cái chó gì cả, kể cả sự sợ hãi

Để, thế giới cứ thế tiếp tục
Biển cứ thế hôn cát như trước

Cỏ vưỡn xanh
Mấy con nhái vưỡn trốn trong đó

Một thằng ngu nào đó,
vưỡn vùi đầu vô trong đó
Khóc tình yêu của nó

Ngày sáng thật sáng
Như thể đếch còn nỗi đau

Và hãy để bài thơ của tớ sáng như kính cửa sổ
Khiến con ong đâm sầm vào bài thơ
U một cục!

Thơ gửi bạn quí trong lúc chờ cùng đi xa

ADAM IS YOUR ASHES

The sword will die just like the ripening cluster.
The glass is no more fragile than the rock.
All things are their own prophecy of dust.
Iron is rust. The voice, already echo.
Adam, the youthful father, is your ashes.
The final garden will also be the first.
The nightingale and Pindar both are voices.
The dawn is a reflection of the sunset.
The Mycenaean, his burial mask of gold.
The highest wall, the humiliated ruin.
Urquiza, he whom daggers left behind.
The face that looks upon itself in the mirror
Is not the face of yesterday. The night
Has spent it. Delicate time has molded us.

What joy to be the invulnerable water
That ran assuredly through the parable
Of Heraclitus, or the intricate fire,
But now, on this long day that doesn't end,
I feel irrevocable and alone
-E.M.
J.L. Borges: Poems of the Night

Adam là tro than của mi

Cây gươm sẽ chết như nải [chuối] chín ruội
Kính thì cũng dễ bể như cục đá.
Mọi vật thì đều chịu điều tiên tri của riêng chúng: Trở thành bụi.
Sắt, gỉ. Tiếng nói? Tiếng vọng của nó
Adam, thuỷ tổ của một thời trẻ măng của mi, bụi của mi.
Khu vườn sau cùng cũng sẽ là khu vườn đầu tiên
Rạng đông, phản chiếu của hoàng hôn.
Mycenaean, cái mặt nạ chôn cất bằng vàng của nó.
Tường cao nhất, miếu đền, hàng ngàn trang sử hiển hách nhất:
Điêu tàn nhục nhã “năm bơ oăn”!
Urquiza, đao phủ Mậu Thân, sát thủ-kiêm-thi sĩ-kiêm-nhạc sĩ:
Lưỡi dao găm, cây súng lục bỏ lại.
Khuôn mặt nhìn lại khuôn mặt, từ chiếc gương
Thì không phải là khuôn mặt của ngày hôm qua.
Đêm đốt đuốc chơi mẹ mất rồi!
Thời gian thanh nhã đúc nặn chúng ta.

Vui sướng làm sao, khi là nước không bao giờ bị tổn thương, kia!
Trôi qua miền châm ngôn, ẩn dụ, hoang đường Heraclitus
Hay là lửa rối rắm, phức tạp, ấy!
Nhưng bây giờ, theo ngày dài chẳng dứt,
Gấu cảm thấy vô phương huỷ bỏ, và, trơ cu lơ một mình!

Hà, hà!

  • Lê Chất viết:

Tôi không hiểu tác giả vì phê bình hay vì tội nghiệp nhà văn NXH mà đã có cái nhìn hời hợt như nhận xét dưới đây:

“Trên đường về lại quận Cam, có lúc chị Trùng Dương nói với tôi: 'Cái không may của Hoàng là chọn học Triết. Đã vậy, còn dấn thân vào văn chương.' Tôi cũng đồng ý với chị.”

Da Mùi

Note:
Theo GCC, mẩu trên, thiếu 1 vế.
Cái "may" của NXH!

Thơ gửi bạn quí trong lúc chờ cùng đi xa

&

Woolf vs Duras
abt Death

Note: Woolf, GCC cực mê. Còn Duras, chỉ mê “Đập ngăn TBD”.
Tuy nhiên Duras Sadec làm nhớ tới Cô Tư Camau.
Và "bấn loạn [vấn nạn]", liệu hai nữ văn sĩ này đều là đặc sản Nam Bộ, hoặc, có gì mắc mớ?

Một bà là sex và chế độ thực dân thuộc địa.
Một bà là “Cánh đồng bất tận”, bướm nhiều hơn muỗi rừng U Minh!

*

Đây là 1 khiá cạnh khác nữa, của "vấn nạn" “Oẳn Tà Roằn": Sắc dân và Sex, vào cái thời còn mẫu quốc.

*

*

Cả hai cuốn trên được tờ Obs coi là  tuyệt tác thế giới

Thơ gửi bạn quí trong lúc chờ cùng đi xa


REMORSE FOR ANY DEATH

Free of memory and hope,
unlimited, abstract, almost future,
the dead body is not somebody: It is death.
Like the God of the mystics,
whom they insist has no attributes,
the dead person is no one everywhere,
is nothing but the loss and absence of the world.
We rob it of everything,
we do not leave it one color, one syllable:
Here is the yard which its eyes no longer take up,
there is the sidewalk where it waylaid its hope.
It might even be thinking
what we are thinking.
We have divided among us, like thieves,
the treasure of nights and days.

-W.S.M.

J.L. Borges: Poems of the Night

Niềm ân hận về bất cứ một cái chết

Phơi phới thoát ra khỏi hồi nhớ và hy vọng
Không giới hạn, trừu tượng, hầu như tương lai,
Cái xác chết, cái tử thi, thì không là một ai đó: Nó là chết
Như Thượng Đế của lũ thần bí
Kẻ mà chúng phán, không có thế thân.
Kẻ chết thì chẳng là ai, ở bất cứ đâu đâu, bất cứ nơi nào, bất cứ tại sao.
Kẻ chết đếch là gì, mà chỉ là mất mát, vắng bóng thế gian
Chúng ta chôm nó, mọi thứ.
Chúng ta đếch thí cho nó, một màu sắc, một con chữ:
Đây là cánh vườn mà những con mắt chẳng còn ngước lên
Có lối đi mà nó rình rập hy vọng
Nó có thể dám nghĩ
Điều chúng ta đang nghĩ
Chúng ta chia nhau, giữa chúng ta, như những tên trộm
Kho tàng của những đêm và những ngày.

 

MIRON BIALOSZEWSKI
1922-1983

Miron Bialoszewski was a poet of Warsaw, rooted in the city's folklore and experimenting with street slang. He survived the complete ruin of his city, first in the German action against the Jewish ghetto, then in the uprising of 1944.  Not similar in his writings to any of his contemporaries, he could have been the epitome of the nonattachment achieved by some Taoists, although in him, it was spontaneous, not programmatic. And he was a humorous poet, describing the most ordinary human actions with an attention deserved by much greater events.

A BALLAD OF GOING DOWN TO THE STORE

First I went down to the street
by means of the stairs,
just imagine it,
by means of the stairs.

Then people known to people unknown
passed me by and I passed them by.
Regret
that you did not see
how people walk,
regret!

I entered a complete store:
lamps of glass were glowing.
I saw somebody-he sat down-
and what did I hear? what did I hear?
rustling of bags and human talk.

And indeed,
indeed,
I returned.

Translated from the Polish by Czeslaw Milosz

Note: Đọc bài thơ này, thì lại nhớ đến bạn quí, và tếu làm sao, nhớ luôn cái cảnh Thầy Kuốc, mặc áo thụng, vái bạn quí, suy tôn thứ văn chương thượng thừa, “bụi và rác”, “mỹ học của cái phù phiếm”.
Ở đây, Milosz gọi là, miêu tả cái đời thường bằng sự chú tâm vốn chỉ dành cho những dịp lễ lớn của dân tộc, của 1 nhà thơ Taoist Tây Phương, đã từng sống sót Nazi.

Borges viết về cái khoảnh khắc xém lên chuyến tàu suốt của GCC ở bên ngoài khu Phước Lộc Thọ:

The Suicide

Not a single star will be left in the night.
The night will not be left.
I will die and, with me,
the weight of the intolerable universe.
I shall erase the pyramids, the medallions,
the continents and faces.
I shall erase the accumulated past.
I shall make dust of history, dust of dust.
Now I am looking on the final sunset.
I am hearing the last bird.
I bequeath nothingness to no one.

-A.R.

Đi Xa

Đêm nay Gấu sẽ không cho phép ngôi sao nào được bỏ lại ở trên bầu trời
Đêm cũng đếch được bỏ lại
Gấu sẽ đi xa, và, cùng với Gấu
Là cái sức nặng đếch làm sao chịu đựng nổi của vũ trụ
Gấu sẽ xoá sạch những kim tự tháp
Những cái mề đay, nhất là cái của cái tên Nobel Toán người xứ Bắc Kít
Những đại lục, và những khuôn mặt.
Gấu sẽ xóa sạch quá khứ được tích tụ từ bốn ngàn năm của xứ Mít –
như vậy đủ rồi, với Gấu Cà Chớn –
Gấu sẽ làm cho lịch sử Mít biến thành bụi, bụi của bụi.
Và bi giờ, Gấu đối diện với buổi mặt trời lặn lần cuối cùng
Ở bên ngoài khu Phước Lộc Thọ, ở thủ đô lưu vong của giống Mít.
Gấu nghe tiếng chim cuối cùng
Gấu đếch thèm để lại chúc thư văn chương cho bất cứ thằng chó nào!

Hà, hà!