Một giấc mơ


Milena Jesenska



"Bất cứ nơi nào - ra khỏi thế giới."



Tôi hoàn toàn xa cách quê hương của tôi - ở Mỹ? ở Trung Hoa? - một nơi nào bờ bên kia của thế giới, khi cuộc chiến, hay một trận dịch bùng ra suốt địa cầu, hay có lẽ đó là một cơn hồng thuỷ. Tôi đã không nghe bất kỳ một chi tiết nào về thảm họa. Nhưng tôi bị xô giạt bởi một cơn hối hả khùng điên - nôn nóng, và kích động. Tôi không biết nơi mà chúng tôi trôi giạt tới. Tôi cũng không hỏi tại sao. Những đoàn tầu, chuyến nọ tới chuyến kia, không biết đến khi nào là tận cùng, cứ thế ra khỏi ga, lao vào thế giới. Chuyến nào cũng đầy ứ người. Sự hoảng loạn túm chặt đám nhân viên hỏa xa; không người nào muốn là kẻ cuối cùng bị bỏ lại. Mọi người giành giựt chỗ ngồi như giành giựt mạng sống của họ. Những người là người chen chúc giữa tôi và nhà ga, không một khe hở để mà lọt tới. Tôi thật tuyệt vọng.

"Tôi còn trẻ, tôi không thể chết," Tôi gào lớn.

Nhưng cũng có những người còn trẻ đứng phía trước. Và vé tầu đều đã bán sạch. Chuyến tầu sắp rời là chuyến chót. Ánh đèn ga, xanh xanh, đỏ đỏ, lập lòe trong ánh sáng ban ngày, như dấu báo của tai ương. Không còn sự cứu rỗi.

Một người nào đó chạm vai tôi. Khi tôi quay lại, một người đàn ông mà tôi không quen giúi vào tay tôi một miếng giấy nhỏ và nói: "Cái này sẽ cho bạn đi bất cứ nơi nào trên thế giới. Bạn có thể qua biên giới, và bạn sẽ nhận được một vé tầu. Đừng sợ, và hãy can đảm lên. Thôi đi đi, tới giờ cao điểm rồi."

Mặc dù không thể nhớ đã từng gặp khuôn mặt ở đâu, nhưng tôi biết đây là một mối quen xưa, và là một người bạn tốt. Có thể anh ta là bạn tôi và tôi đã không biết anh ta. Tôi cảm thấy không tin cậy, không biết ơn, và cũng chẳng hề hy vọng. Nhưng tôi vâng theo, như một người chẳng còn một chọn lựa nào khác. Tôi không lo sợ. Sự tình như thể tôi vẫn hằng mong một điều khủng khiếp xẩy ra, và tôi nhẹ nhàng thở hắt bởi vì sau cùng chuyện đó đã tới.

Tôi chen lấn kiếm đường qua đám đông, và điều xẩy ra đối với tôi, đó là, tự cứu bản thân trước muôn ngàn người đang đứng ngó, đúng là một việc làm tởm lợm. Một giọng nói ma mãnh cất lên đâu đó trong tôi:

"Vậy là anh thực sự hy vọng anh có thể cứu lấy anh?"

"A, thì vậy đó, biết đâu, có thể," Tôi nghĩ.

Và giọng nói:"Nếu một người nào đó có thể được cứu thoát, người đó có đáng tởm không?"

"Không, không, không, không," Tôi tự chống đỡ.

Thảm họa bắt đầu khi con tầu chuyển bánh. Đất lún thành vực, và thế giới tự biến thành một mạng đường hỏa xa, người người cứ thế chạy dọc theo, những con người đã mất quê hương, xứ sở của họ. Đường ray nằm trên biển, và những con tầu điên khùng lao tới. Cuối cùng chúng ngừng tại biên giới.

"Tất cả ra ngoài để kiểm tra," người lái tầu rú lên.

Đám đông đổ tới trạm hải quan; tôi một mình đứng trơ ra một bên, không thông hành, không hành lý. Tay tôi nắm chặt miếng giấy. Những cơn run rẩy chạy dọc xuống sống lưng. Một viên chức tới gần tôi và hỏi giấy tờ. Những giây phút trở thành thiên thu. Tôi mở miếng giấy. Viên chức, như hết còn kiên nhẫn, đứng sang bên, tay đưa ra, mong đợi. Ông có vẻ quyết định không để tôi qua. Tôi đưa mắt nhìn mẩu giấy. Đó, bằng hai chục ngôn ngữ, là những chữ: "Bị kết án tử hình."

Trán tôi vã ra mồ hôi lạnh. Tim tôi ngừng đập. Nỗi ghê sợ, đau thương, hoảng loạn ôm tròn lấy ngực tôi. Cơn kinh hoàng chết chóc bóp nghẹt cổ họng. Và với một chút hy vọng le lói, trong lúc nằm chết, bằng tàn hơi, tôi nói với người viên chức:

"Có lẽ đó đúng là một mật ngữ, để cho tôi được dễ dàng hơn, tới bờ bên kia thế giới?"

[A.X. Nessey, Tribuna, June 14, 1921]