Vĩnh Biệt Thầy Trần
Văn Toàn
Chúng tôi được
tin Giáo sư Antoine Trần Văn Toàn (sinh ngày 7.11.1931) đã từ trần ngày
13.9.2014 tạị Lille, thọ 83 tuổi. Lễ tang sẽ cử hành ngày 18.9.2014,
lúc 14g30
tại nhà thờ Saint Gérard, Lambesart, sau đó là lễ an táng tại Nghĩa
trang des
Ormes, Lambersart. Diễn Đàn xin thành thật chia buồn cùng bà quả phụ
Nelly Trần-Avermate,
với chị Claire Trần Thị Liên và toàn thể tang quyến. (1)
Note: Khi Gấu mới lớn, đọc Marx, qua mấy vị Thầy, là Trần Văn Toàn,
Henri Lefebvre, Nguyễn Đình Thi.
Tình cờ vô trang Diễn Đàn, thì mới biết tin Thầy mất.
Xin vĩnh biệt Thầy
NQT
Vĩnh Biệt Thầy Trần
Văn Toàn
Mác Học
Nguyễn
Đình Thi
Hãy để chủ nghĩa duy vật lịch sử hiện
ra trước mắt anh, như một cột lửa trong đêm trường tư bản....
George Steiner: Tuyệt Bi (Absolute Tragedy)
Tôi đọc Nguyễn Đình Thi cùng với Henri
Lefèbvre tại nhà thương hải quân Pháp tại Sài Gòn (nhà thương Grall),
vào năm 1965, thời gian tôi được hưởng cả hai trái mìn claymore tại nhà
hàng nổi Mỹ Cảnh, để chào mừng người Mỹ vừa đổ bộ xuống bãi biển Đà
Nẵng.
Một cách nào đó, ông là một trong những ông thầy của tôi, cả về việc
viết, việc đọc, lẫn việc dịch thuật.
Nói là đọc tại nhà thương Grall cho giản tiện sự việc. Thật sự tôi đọc
Nguyễn Đình Thi tại nơi làm việc, Đài Liên Lạc Vô Tuyến Điện thoại quốc
tế, một đỉnh cồn trên tầng lầu trên cùng một building của người Pháp,
ngay kế bên Đài Phát Thanh Sài Gòn. Đọc giữa hai lần giải phẫu. Lần thứ
nhất, ngay sau vụ nổ, và một lần sau đó mấy tháng, để ‘cấy, ghép xương’
(làm greffe).
Cuốn sách của Nguyễn Đình Thi, đúng như cái tên của nó (Triết học nhập
môn), là một cuốn sách vỡ lòng. Do đọc cùng lúc với cuốn của Henri
Lefèbvre (hình như cuốn duy vật biện chứng pháp, le matérialisme
dialectique), tôi đã có ý nghĩ, ông Ta đâu có thua gì ông Tây nổi tiếng
đó; bởi vì nếu ông Tây đặt nặng ý niệm, rằng, trên đường rong ruổi, cái
gọi là lý thuyết và cái gọi là thực hành (praxis), hai cái quyện vào
nhau, triệt tiêu lẫn nhau để có được con người hoàn toàn, l’homme
total, theo Marx; Nguyễn Đình Thi coi động/tĩnh là hai yếu tố quan
trọng của duy vật biện chứng. Tĩnh là phần lý thuyết, động là phần thực
hành.
Cuốn của Nguyễn Đình Thi hồi đó, được các giáo sư tại Đại Học Văn Khoa
sử dụng như là sách giáo khoa, cho sinh viên năm dự bị, hay năm đầu cử
nhân triết. Không hiểu, ở ngoài ấy, hồi đó, ông có được như vậy không,
và liệu có thể coi, cuốn sách của ông thuộc loại "giao lưu hòa giải,
xóa lằn ranh quốc-cộng"?
Nói tóm lại kinh nghiệm đầu "đọc" [hay... "độc"] Mác xít của tôi, là do
hai ông thầy kể trên.
Cùng lúc đọc, viết. Truyện ngắn đầu tay của tôi, Những Ngày Ở Sài Gòn, thai nghén
tại nhà thương sau khi đọc một bài thơ của một người bạn, thi sĩ Cao
Thoại Châu, trên báo Văn, tiền thân tờ Văn bây giờ, của Nguyễn Xuân
Hoàng. Viết tại đỉnh cồn, một tay bị băng bột, phải tựa lên thành ghế,
một tay viết. Ban đêm ngủ phải nằm sát tường, để có chỗ dựa cho cánh
tay băng bột. [Vậy mà cũng vác cánh tay đi chơi với ‘Cô Bé’. Thấy mọi
người chăm chú nhìn, cô cười nói, họ nhầm anh với một anh lính chiến!]
Xong, gửi báo tuần báo Nghệ Thuật. Truyện được đăng, sau đó được tòa
soạn nhắn xuống lấy tiền nhuận bút. Nhân thế, quen Viên Linh, liền sau
đó thay Thanh Nam làm tổng thư ký. Anh xúi tôi viết tiểu luận, phê
bình, điểm sách, điểm phim! [Mới đây, gặp lại, anh chìa cho tôi xem,
một trong những bài điểm sách đầu tiên của tôi, là cuốn Thị Trấn Miền
Tây, của Viên Linh, đăng trên báo Văn Học Sài Gòn, không phải tờ Văn
Học Cali bây giờ]
Tôi nói với ông anh. Ông bảo sợ gì chuyện đó. Thì cứ viết, bằng cách
giới thiệu những trào lưu văn học thế giới. Thấy tôi ngần ngại, ông
bảo, Nguyễn Đình Thi cũng viết cuốn Triết Học Nhập Môn theo kiểu đó,
vừa đọc, vừa dịch, vừa giới thiệu, vừa sáng tác. Đừng sợ sai, sai thì
sửa. Không làm như vậy, chẳng bao giờ có tác phẩm.
Kinh nghiệm của Nguyễn Đình Thi, qua ông anh, đã theo tôi suốt bao năm
mê mải với mớ chữ. Tôi cứ thế giới thiệu, nào trào lưu hiện sinh [Tôi
còn nhớ tên loạt bài viết cho Nghệ
Tthuật: Thế nào là văn chương dấn thân?], tới những tác giả tiếp
theo trào lưu hiện sinh như Roland Barthes, Gérard Genette... Tôi giới
thiệu Beckett vào năm 1965 - 1966, trước khi ông được Nobel vào năm
1969.
Ra hải ngoại, vẫn ‘mửng’ đó, tôi giới thiệu Borges, Steiner, Naipaul,
Said... nghĩa là vừa đọc, vừa [tập] dịch [tiếng Anh].
Kinh nghiệm Nguyễn Đình Thi, qua ông
anh, thật là quá quí đối với tôi, một học sinh trường Việt, vốn liếng
ngoại ngữ chẳng là bao, cứ thế vừa đọc, vừa học.
Nay viết ra đây, hy vọng có chút ích cho những người lớp sau.
Và tôi tự hỏi, nếu không bị ánh sáng của
Đảng làm chóa mắt, biết đâu, chính Nguyễn Đình Thi mới là người ‘sáng
tạo’ ra cái gọi là thơ tự do, ở Việt Nam?
Có thể nói,
Kim Dung cũng là 1 đệ tử của… Marx!
Cửu Âm và Cửu Dương cũng là từ “tĩnh/động” mà ra.
Động, là Cửu
Âm, với những đòn tàn độc, ra tay trước, là thắng.
Cửu Dương, tĩnh. Nhờ
ngộ ra Cửu
Dương, Vô Kỵ ngồi lãnh đòn Diệt Tuyệt Sư Thái, thì không sao, mà kẻ ra
đòn thì
lại như hết cả hơi, sau khi ra đòn Phổ Quang Chiếu cái con mẹ gì đó,
hà, hà!
Rõ nhất,
là đoạn nhà sư quét dọn Tàng Kinh Các giảng giải, tại sao Phật Pháp [độ
người] lại
rong ruổi với Võ Công [giết người]
Nước Cờ Của Hư Trúc
Đọc Kim Dung chúng ta thấy
ông vay mượn rất nhiều nguồn, nhiều người. Ngay cách mở truyện, từ một
chi tiết, một sự kiện lịch sử, vốn do A. Dumas và nhận định của nhà văn
Pháp này: Lịch sử chỉ là cái đinh để tôi treo tác phẩm của tôi. Nhân
vật Du Thản Chi là từ Masque de fer, Mặt nạ sắt. Tính chất nghẹt thở là
của Tây phương, rõ rệt nhất là từ ông vua kinh dị Hithcock Những nhân
vật như Vô Kỵ, Kiều Phong, bà con với những đứa trẻ bất hạnh của
Dickens. Lập luận của nhà sư già tại Tàng Kinh Các, khi giải thích tại
sao Phật pháp lại giong ruổi với Võ học, xem ra như có vẻ vay mượn từ
Lý thuyết (Théorie) và Thực hành (Praxis) của triết học duy vật biện
chứng: Trên đường giong ruổi, Théorie và Praxis triệt tiêu lẫn nhau,
quyện vào nhau, để cùng biến mất và từ đó xuất hiện, con người hoàn
toàn (l'homme total), tức giấc đại mộng của Marx.
Trần Văn Toàn tại quê hương
Phát Diệm, 2006.
TRẦN VĂN TOÀN: TRIẾT HỌC THÌ DÙNG LÀM GÌ?
Mác Học
Tới Ga Phần
Lan
Một xô sữa, với 1 con chuột chết, ở dưới đáy.
Nabokov phán, về chủ nghĩa CS, khi đọc "Tới Ga Phần Lan", của Edmund
Wilson
Nguyễn Đức
Quỳnh cũng phán như thế, về Quốc vs Cộng:
Hai bát cơm, một,
gạo tám thơm, trộn thuốc độc, một, gạo hẩm, trộn kít!
Tơ
nhện thiên đường dệt
giấc mơ.
Nguyễn
Hữu Đang (1)