CHƯƠNG
20
Cave
2
Rằng
xưa ký ức đàn bà
Tên
là thiếu nữ, tuổi là dấn thân...
Bùi
Giáng
Cầm
lòng bán cái vàng đi
Để
mua những thứ nhiều khi không vàng
Đồng
Đức Bốn
Tôi ngủ một mạch có lẽ đến hơn cả một
ngày trời. Khi mở mắt
ra nhìn qua cửa sổ thấy trời sáng bạch. Nằm bên cạnh tôi có một con bé
cave
khác, không phải con bé hôm qua. Con bé này khá xinh, tóc rất dài, có
lẽ phải
hơn tôi đến ba, bốn tuổi. Thấy tôi thức dậy, con bé mỉm cười:
- Khiếp!
Anh
ngủ gì mà say như chết! Ngủ tới gần hai ngày trời có khiếp hay không?
Có bao
nhiêu thứ trên người, người ta lấy sạch còn gì?
Tôi
cười ngượng ngập, làm quen với con
bé. Nó nói tên Hương,
chắc cũng lại là một cái tên bịa ra để tiếp khách. Tôi vào toilet, tắm
táp một
cái để cho tỉnh táo. Tắm xong, tôi thấy đói ghê gớm nên mới hỏi con bé
Hương
xem có gì ăn không? Nó hỏi tôi muốn ăn gì. Tôi bảo ăn gì cũng được. Nó
bèn rút
điện thoại di động trong túi áo ra gọi đến một nhà hàng gần đó bảo họ
mang cơm
đến cho chúng tôi. Nó nói với tôi:
- Anh
có vẻ
đói. Chắc vừa mới đi đánh quả ở đâu về đây xả láng phải không?
Tôi
gật đầu, ra vẻ bụi đời từng trải
ghê lắm. Tôi đưa tay
vuốt má nó nhưng nó hất ra bảo tôi:
- Đừng
có
làm thế! Đụng đến người em là tốn tiền đấy!
Tôi
bảo:
- Tốn
thì
tốn! Đây cũng chẳng sợ!
Con
bé cười khanh khách, tiếng cười
giòn tan và khá vô tư.
Nó thò tay vào túi quần, túi áo tôi lục lọi rồi bảo:
- Để
xem
nào! Thử xem có bao nhiêu tiền mà lại huênh hoang đến thế?
Nó
lôi tất cả các thứ trong túi quần,
túi áo tôi bày ra
giường. Tài sản của tôi thật thảm hại: hai cái giấy cắm xe ở tiệm cầm
đồ, một
thẻ sinh viên và hơn trăm nghìn đồng bọ.
Con
bé cười ngất bảo tôi:
- Để
em nói
cho mà nghe! Anh là một công tử bột con cái nhà lành, đang học đại học
thì bị
bạn bè rủ rê đi bụi. Anh mang xe máy, xe đạp của nhà đi cắm ở tiệm cầm
đồ. Tiêu
hết sạch tiền, sợ bố mẹ cho ăn đòn nên mới đâm đầu vào đây than thở!
Tôi
đỏ mặt tía tai vì thấy con bé cave
lọc lõi nói đúng hoàn
cảnh của mình. Nó bảo:
- Anh
thấy
em chiếu tướng có đúng hay không? Chứ cái thớ anh, mới nhìn đã biết,
mặt búng
ra sữa, giang hồ bụi bặm cái gì!
Người
ta mang cơm đến cho chúng tôi.
Con bé cave này chắc
sành ăn, nó gọi toàn những món mà tôi thích: thịt gà luộc, khoai tây
rán, canh
rau cải và một đĩa dưa muối vàng ươm. Còn có cả hai lon bia Tiger ướp
lạnh.
Con
bé cave ăn có nửa bát cơm rồi chỉ
ngồi khoanh tay uống
bia ngắm tôi ăn cơm. Tôi chén sạch mọi thứ không sót tí gì. Tôi bật nắp
lon bia
định uống thì con bé giằng lấy bảo tôi:
- Không
biết
uống bia thì đừng có uống! Người ta uống bia trước lúc ăn cơm chứ ai
lại uống
bây giờ?
Tôi
cười ngượng ngập. Con bé uống bia
tài thật, nó uống cả
hai lon bia mà cứ như không.
Chúng
tôi trò chuyện với nhau. Con bé
cave này khá hiểu đời.
Nó bảo nó có một thằng em trai giống hệt như tôi làm trên mỏ thiếc Tĩnh
Túc Cao
Bằng. Thằng này bị tai nạn sập hầm, mới chết cách đây bảy tháng. Con bé
nói với
tôi rằng kiếm tiền ở đời rất khó, ở ta nếu kiếm được hàng chục triệu
nghĩa là ở
đấy ắt có nhục nhã, có mồ hôi nước mắt; còn nếu kiếm được hàng trăm
triệu nhất
định ở đấy ắt có dính đến máu người. Nó khuyên tôi nên gửi hai tờ giấy
cắm xe ở
tiệm cầm đồ về nhà, không nên để cho bọn cầm đồ táng tận lương tâm được
ngồi
không hưởng số tiền ấy, số tiền mà có lẽ bố mẹ tôi đã phải vất vả ghê
lắm mới
kiếm ra được. Nó kể cho tôi nghe hoàn cảnh gia đình của nó.
Nó
kể:
- Em
tên là
Chi, còn Hương chỉ là cái tên má mì đặt cho. Nhà em ở trên Phổ Yên,
Thái
Nguyên. Đấy là một xóm ven đường rất mực thanh bình. Bố em là cán bộ
làm ở Nhà
máy cơ khí sông Công. Mẹ em làm ruộng. Nhà em có bốn anh em ba trai một
gái. Em
là con gái rất được nuông chiều. Anh không tin ư, em học hết lớp 12 rồi
thi vào
trường đại học Luật, chỉ thiếu có mỗi nửa điểm là đỗ. Điểm chuẩn là
23,5 thì em
chỉ thiếu có 0,5 điểm. Khi nền kinh tế thị trường mở ra người ta đua
nhau làm
giàu. Ở Thái Nguyên có mỏ vàng Trại Cau. Dân tứ xứ kéo nhau đến đấy đào
vàng.
Thứ vàng đãi được còn dính tạp chất gọi là vàng cốm, có người may mắn
tích được
hàng cân. Hai anh trai em đều có vợ con rồi cũng bỏ nhà lên đấy đào
vàng, cả
hai đều nghiện ma túy. Ông anh cả em dính HIV bây giờ chỉ nằm chờ chết.
Cái xóm
ven đường quê em ngày xưa thanh bình là thế nhưng rồi cũng chẳng ra
sao. Người
ta tranh nhau chen ra mặt đường mở quán. Các quán karaoke, bia ôm mọc
lên như
nấm. Trong xóm nhà em có ông Bỉnh sứt, người ta gọi thế bởi ông này bị
sứt môi
khi đi cày bị trâu húc phải. Ông này làm cán bộ ở Sở lương thực Thái
Nguyên, cả
đời tằn tiện liêm khiết. Nhà đông con, đứa nào trông cũng nhếch nhác.
Ông Bỉnh
sứt tính tình hà tiện, cơm ăn cả đời chỉ có muối vừng, cá khô. Vợ đi
cấy, bắt
được mớ tôm mớ cá cũng bắt mang ra chợ bán rồi mang về nộp tiền cho ông
ấy.
Không thấy ông Bỉnh sứt mua sắm thứ gì, mọi người trong xóm đoán ông
này chắc
có vợ hai ở đâu nên mới mang tiền của trong nhà chu cấp cho nó. Khi ông
ấy
chết, mở tủ mới thấy ông ấy tích cóp tiền lại. Từng đống tiền lẻ được
gói ghém
cẩn thận bọc trong lá chuối khô, đếm được cả thảy có 56 triệu đồng. Anh
tính ở
nhà quê thì số tiền ấy lớn biết chừng nào! Người ta cười, bảo ném xuống
quan
tài cho ông ấy 28 triệu để ông ấy lấy vợ hai, tậu nhà tậu xe ở dưới âm
phủ, còn
28 triệu thì chia cho vợ, cho con. Đời người thật là vô nghĩa thế đấy!
Con ông
Bỉnh sứt tên là Giang hổ, là thương binh cụt chân hạng 5/8 tính tình
rất hung
bạo. Anh ta là người lập ra quán karaoke có gái tiếp khách đầu tiên ở
xóm. Công
an đến kiểm tra, anh ta vác dao ra chém nên ai cũng sợ. Cái xóm ven
đường thanh
bình ngày nào bây giờ thành một tụ điểm ăn chơi khét tiếng. Có nhà cụ
ông trong
tổ phụ lão, trên tường treo bằng “Tổ quốc ghi công”, cháu quàng khăn đỏ
ngồi
học ở góc học tập nhưng trong buồng thì chia ra từng ngăn để cho trai
gái dẫn
nhau vào đấy hành lạc. Mỗi khi có đoàn xe taxi ở dưới Hà Nội đến đỗ ven
đường,
cả xóm gọi nhau ơi ới để đi “điều động nhân viên tiếp khách”. Các cô
gái trong
xóm trút bỏ bộ quần áo lao động, rửa ráy qua loa rồi thắng bộ áo hai
dây liền
váy đung đưa đi ra tiếp khách. Em sống trong không khí đó cũng thành
như vậy
lúc nào không biết. Đầu tiên cũng sợ nhưng rồi dạn dĩ đàn ông thấy
không sợ
nữa, cũng thấy hay hay. Đàn ông khi thắng bộ vào thì đều giả dối loanh
quanh,
thô lỗ bỉ ổi có khi không ra giống người, nhưng khi cởi truồng ra thì
họ trở
nên tử tế yếu đuối vô cùng. Có lẽ cái câu của Sêchxpia36 (anh đọc
Sêchxpia
chưa? em đọc rồi đấy!): “Đàn bà đẹp nhất là khi ở trên giường ngủ và
trên
giường liệm” phải đổi lại là của đàn ông mới đúng. Trong xóm em, có
người chỉ
làm cave mà xây được nhà ba tầng như chị Chút, chị Thắm. Đàn bà chỉ có
một thì,
hoa thơm bướm lượn giỏi lắm được khoảng mười năm nếu biết giữ gìn, còn
nếu gặp
bọn phàm phu tục tử dày vò thì chỉ sáu năm là vứt. Em quyết giành dụm
được một
món tiền kha khá rồi kiếm tấm chồng về quê mở tiệm cắt tóc gội đầu,
nuôi dạy
con cái học hành nên người là thỏa chí rồi.
Tôi hỏi con bé cave bây giờ đã kiếm
được bao nhiêu tiền. Nó
hãnh diện:
- Anh
có tin
không? Được 200 triệu!
Tôi
hỏi mỗi lần tiếp khách nó được bao
nhiêu? Nó cười:
- Cũng
tùy... Bình dân thì chỉ 5 chục nghìn đồng. Thường là 100 nếu phải lên
giường.
Gặp tay dại gái hào phóng có khi tiền triệu. Có lần có người cho em tới
6 triệu
đồng. Thường bọn già tóc muối tiêu tử tế hơn là bọn trẻ nhưng bọn này
đa phần
đều “yếu sinh lý” nên phải chiều chuộng rất là khổ sở.
Tôi
làm thử một con toán: thôi thì cứ
bình quân mỗi lần con
bé cave này “tiếp khách” được 200 nghìn đồng thì với số tiền 200 triệu
đồng mà
nó kiếm được, nó đã phải “tiếp khách” tới 100.000 lượt người! Tôi toát
mồ hôi
vì sợ! Hèn nào con bé ranh con này lõi đời đến thế!
“I
don’t know! I don’t know!” Tôi
không biết! Tôi không
biết! Tôi không biết cuộc đời của nó có ý nghĩa gì hơn cuộc đời của ông
Bỉnh
sứt hay không?
Nhưng chắc gì cuộc đời của bố tôi,
của bác Trạch, của con
Huyền mờ, của con Dung cận... và ngay cuộc đời tôi nữa đã có ý nghĩa gì
hơn
cuộc đời của nó - của cô gái nông thôn tên là Đỗ Thị Chi ở cái xóm quê
ven
đường trên huyện Phổ Yên, Thái Nguyên kia?