CHƯƠNG 18
Đời
thế mà vui
Dấu
hiệu đầu tiên của việc người ta
trở thành đạo đức là
người ta trở nên vui tươi.
Swaami
Vivekânanda 34
Tôi
và con bé Thúy Mùi quay lại bệnh
viện vào lúc 11 giờ
trưa. Hóa ra thằng Hải Anh vẫn chưa được mổ. Một ca bệnh nhân vỡ xương
chậu
phải cấp cứu ngay đã đẩy lùi thứ tự của nó đến một giờ chiều. Trông
thằng Hải
Anh thật thê thảm. Nó mất nhiều máu, không biết nó có đủ sức để lên bàn
mổ hay
không?
Thằng
Quyền Lỳ và thằng Thanh nhạn
thấy tôi và con bé Thúy
Mùi trở về rất đỗi vui mừng. Chúng nó nói ấm ớ vài câu đãi bôi rồi lấy
lí do
“đến bữa” để chuồn. Tôi cũng chẳng thiết gì việc giữ chúng lại. Con bé
Thúy Mùi
rất tinh, nó nói với tôi rằng nó cảm giác là “hai anh ấy hình như
nghiện hút”.
“I don’t know”. Tôi nhún vai trả lời nó, hệt như một diễn viên điện ảnh
chính
cống.
Ca
mổ cho thằng Hải Anh thành công mỹ
mãn và không có gì để
nói. Tay “thợ hàn xì” quả là một tay lợi hại.
Anh ta cho
phép tôi vào phòng hồi sức sau mổ để chăm sóc cho thằng Hải Anh.
Sau
ca mổ, thằng Hải Anh trông hốc hác
hẳn, có lẽ nó phải
sút tới mười cân thịt. Nó nằm thượt ra như một xác chết, người ta phải
truyền
huyết thanh cho nó. Mấy cái giường bên cạnh cũng đều có bệnh nhân vừa
mổ xong.
Có những ca rất nặng, bệnh nhân nhiều khi không thở được, bác sĩ lại
phải lấy
hai tay ấn vào ngực họ, ấn mạnh tới nỗi tôi cảm tưởng có thể gẫy hết
xương
sườn.
Sau
hai tiếng đồng hồ thì thằng Hải
Anh bắt đầu tỉnh lại. Có
lẽ lúc này thuốc mê đã hết tác dụng. Bác sĩ Sơn bảo tôi:
- Mày
hãy
đưa thằng bạn mày về phòng số sáu mà nằm.
Tôi
hỏi bác sĩ xem có thể cho thằng
Hải Anh ăn uống gì
không. Anh ta nói:
- Chén
thoải
mái! Chẳng phải kiêng kị thứ gì. Có điều nếu mày cho nó ăn nhiều quá
chỉ tổ khổ
mày dọn cứt!
Tôi
ra khỏi phòng hồi sức để gọi con
bé Thúy Mùi. Hai đứa
chúng tôi hì hục cáng thằng Hải Anh về “tệ xá” của nó ở phòng số sáu.
Bây giờ
đã hết thuốc mê, thằng Hải Anh đã bắt đầu cảm giác được sự đau đớn. Nó
rên ầm
ầm, thỉnh thoảng lại khóc gọi mẹ nó.
Tôi
và con bé Thúy Mùi đi tìm bác sĩ
Việt và bác sĩ Sơn để
cảm ơn vì ca mổ thành công. Chúng tôi cho 500 nghìn đồng vào một cái
phong bì
để cho “ lịch sự”. “ Văn hóa phong bì” là thứ rất phổ biến ở mọi nơi,
mọi chỗ:
mừng đám cưới, phúng đám ma, họp hội nghị. Nó làm cho cả người đưa tiền
và
người nhận tiền đều đỡ ngượng ngập. Công dụng của nó giống như cái quần
xịp của
tôi...
Con
bé Thúy Mùi đưa phong bì và giấy
bảo hiểm y tế cho bác
sĩ Việt, bác sĩ Việt giải thích rằng nếu không có giấy bảo hiểm y tế
thì mỗi ca
mổ sẽ phải thanh toán tới chừng mười lăm triệu đồng. Bệnh nhân có nhiều
loại
nhưng đa số đều là người nghèo. Người giàu nếu trả tiền cao cũng có thể
được
phục vụ tốt hơn, họ sẽ được ở trong những phòng đặc biệt, tiêu chuẩn
“như ở
khách sạn ba sao” hoặc được giới thiệu mua những dược phẩm cao cấp. Có
thể có
những mũi tiêm giá tới cả triệu đồng. Trường hợp thằng Hải Anh là sinh
viên tức
là “ bậc thang bét nhất trong mọi bậc thang danh vọng xã hội” thì nó
chỉ được
hưởng một chế độ y tế tối thiểu “giống như ở nhà thương làm phúc” mà
thôi.
Tôi
ngậm ngùi cho thằng Hải Anh cũng
là ngậm ngùi cho những
người nghèo nhưng biết làm sao được. Bố tôi từng bảo “con người không
có của
thì là con vật”, có lẽ đấy cũng là một chân lý trắng trợn ở trong đời
sống.
Tay
“thợ hàn
xì” đếm tiền ở trong
phong bì, ngáp một cái rõ to rồi bình luận:
- Mèng
quá!
Con
bé Thúy Mùi vội vàng liến láu khen
ngợi sự tiến bộ của y
học và ca ngợi y thuật của các bác sĩ. Nó hỏi kỹ thuật “đóng đinh chân”
cho
thằng Hải Anh là như thế nào. Bác sĩ Sơn miễn cưỡng giải thích cho nó
rằng
người ta phải luồn một thanh inox vào ống đồng cho nó rồi vít lại “y
hệt như
thợ mộc đóng nẹp tủ”. Tôi nghe mà rùng cả mình, cầu trời cho tôi không
bao giờ
phải vào nằm bệnh viện!
Phòng
số sáu ngoài thằng Hải Anh còn
có 5 bệnh nhân khác đều
là những ca đặc biệt.
Giường
số 1 là của một “cựu bệnh nhân”
tên là Bảo. Bác Bảo
lái xe ôm, quê trong Thanh Hóa. Bác bị gãy chân vì bị ôtô đâm vào.
Chiếc ôtô đi
sai luật, bồi thường cho bác 7 triệu đồng. Bác Bảo có một cô bồ là công
nhân
cầu đường ngoài Hà Nội. Bác Bảo có vợ con trong quê nhưng nhà nghèo,
neo đơn
nên không có ai ra chăm sóc bác được, vì vậy cô bồ của bác đảm nhiệm
việc ấy.
Cặp tình nhân thương yêu nhau rất mực. Cô bồ của bác Bảo rất vui tính,
chẳng nề
hà gì trong việc giúp bác ấy đi vệ sinh hay lau rửa giặt rũ cho bác. Họ
vừa làm
những việc ấy vừa chọc ghẹo nhau. Cô bồ nói rằng “người ta (tức là bà
vợ bác
Bảo trong quê) ăn ốc, còn tôi đổ vỏ”. Đáng lẽ ra bác Bảo phải ra viện
từ lâu
nhưng “dù ở bệnh viện có khổ nhưng vẫn sướng hơn ở quê, cứ nhìn thấy vợ
là bệnh
tật lại nặng thêm” vì vậy bác Bảo cứ lần lữa nhất định không chịu ra
viện. Bác
Bảo đưa tiền cho cô y tá để cho cô ấy khỏi đuổi bác ấy ra khỏi phòng.
Bác Bảo
đã nằm ở phòng số sáu tới hơn một tháng nên biết hết “phong tục tập
quán” ở
đây. Cả phòng số sáu chỉ có mỗi một cái bô đi ngoài, đây là loại bô dẹt
để người
ta có thể luồn dưới mông bệnh nhân mà “xả xú páp”. Bác Bảo độc giữ cái
bô ấy,
coi như đặc quyền , đặc lợi của mình. Ai muốn mượn phải nói khó với
bác, có khi
còn phải tặng quà: khi gói kẹo, khi bao thuốc lá...Thật đúng là vị độc
tài của
phòng toilet!
Giường
số 2 là của một thanh niên nông
thôn tên là An mới 23
tuổi, vừa lấy vợ được ba ngày. Chàng rể mới dẫn vợ đi chơi trong làng
bị lũ bạn
bè mất dạy chọc ghẹo. Hai bên đánh nhau, An bị một thằng côn đồ rút
lưỡi lê đâm
gãy một cái xương sườn phải đi cấp cứu. Cô vợ mới vào chăm sóc chồng,
người cứ
phây phây như bốc lửa. Mỗi khi cô ta vào thăm, bao giờ cô ta cũng phải
cởi khuy
áo ngực để anh chồng úp mặt vào khoảng lõm trên ngực hít hà một hơi dài
“cho đỡ
nhớ”! “Nghi lễ” ấy diễn ra ngay trước mặt tất cả mọi người trong phòng
khiến ai
nấy cũng như cuồng cả lên. Đêm đến, cặp vợ chồng trẻ ôm nhau ngủ, chọc
ghẹo
nhau, thỉnh thoảng lại cười sằng sặc.
Giường
số 3 là của một em bé bị gãy
cẳng tay. Ông bố đánh
con, vụt nó bằng một thanh củi tạ, thằng bé giơ tay lên đỡ, thế là gãy
tay! Mỗi
khi ông bố vào thăm, thằng bé lại giãy nảy lên chửi rủa ông bố rất tục
tĩu đến
nỗi ông ta không dám vào thăm nó nữa.
Giường
số 4 là của một cô ở trên Bắc
Giang. Một chiếc ôtô
chở các kiện giấy lô nhưng không chằng buộc gì cả, để cả kiện giấy lô
nặng tới
nửa tấn rơi xuống đầu cô gái bất hạnh. Cô này bị gãy xương cổ, có khả
năng
không sống được.
Giường
số 5 là của một công nhân rơi
từ trên giàn giáo
xuống. Anh này bị gãy xương chậu. Chính vì anh này nên ca mổ của thằng
Hải Anh
đáng lẽ được thực hiện vào lúc 10 giờ 30 sáng đã phải lùi xuống tới 1
giờ
chiều.
Tất
cả bệnh nhân và người nhà của họ
trong phòng số sáu đều
rất thân thiện với nhau. Trong cơn hoạn nạn, mọi người như xích lại gần
nhau
hơn, trở nên tốt bụng, tử tế lạ lùng. Họ bông đùa, trêu chọc nhau, kể
cho nhau
nghe hoàn cảnh của mình. Không ai oán trách hoặc chê bai gì những bác
sĩ hay
nhân viên trong bệnh viện. Tất cả đều đổ lỗi cho số phận rủi ro. Chỉ có
một
ngày, một đêm ở trong bệnh viện, tự dưng tôi cũng trở nên thân thiết
với tất cả
những người khốn khổ lỡ gặp hoạn nạn ấy.
Con
bé Thúy Mùi tống cho thằng Hải Anh
ăn rất nhiều: hết cơm
lại phở, hết phở lại sữa, rồi chuối, rồi cam, đủ mọi thứ linh tinh.
Chốc chốc
thằng Hải Anh lại gọi tôi đòi đi ngoài. Những lúc ấy, con bé Thúy Mùi
lại che
mặt chạy vội ra ngoài. Chỉ khổ cho tôi phải hầu cứt đái, sau đó lại
phải chùi
đít cho nó! Cái phòng toilet không có đủ nước rửa nên bị tắc nghẽn,
trông rất
đáng sợ. Mùi xú uế tuôn ra nồng nặc. Thật khốn khổ khốn nạn! Có lẽ kiếp
trước
tôi đã làm gì nên tội với thằng Hải Anh nên kiếp này tôi mới phải trả
nợ cho nó
nhục nhã thế này! Đời thế mà vui!
Buổi
tối, tôi với con bé Thúy Mùi ăn
uống qua quýt rồi lại
vào trông thằng Hải Anh. Tôi rất sốt ruột mong mẹ thằng Hải Anh đến để
về. Tôi
mệt rũ người và bỗng thấy thèm được hít một liều heroin kinh khủng.
Mẹ
thằng Hải Anh tìm được đến bệnh
viện lúc 3 giờ sáng. Cô
ấy khoảng 40 tuổi nhưng trông rất trẻ. Thực là một người đàn bà đẹp. Cô
ấy có
thân hình lẳn chắc. Bác Bảo lái xe ôm gọi đó “mình cá trắm”. Khuôn mặt
cô ấy
toát ra một nét gì đấy trông giống như sự khiêu khích liều lĩnh. Chỉ có
một vết
nhăn nhỏ ở bên khóe mép là để lộ ra những sự vất vả, đau đớn mà cuộc
đời một
người đàn bà độc thân tất phải cam chịu. Tôi đoán một cán bộ huyện Đoàn
ở vùng
nông thôn xa xôi chắc chẳng giàu có gì. Quả nhiên như vậy, cô ấy cho
biết chạy
tới chạy lui, vay khắp người quen suốt cả buổi chiều mới thu xếp được 2
triệu
đồng mang lên thăm con. Cô ấy cám ơn tôi và con bé Thúy Mùi. Cô ấy ôm
lấy hai
đứa chúng tôi và gọi chúng tôi là con khiến tôi cũng thấy xúc động. Tôi
rất mệt
mỏi vì đã ba ngày ba đêm liền tôi đã thức trắng. Tôi “bàn giao” lại tất
cả mọi
thứ cho mẹ thằng Hải Anh và con bé Thúy Mùi. Tôi chỉ giữ lại có 300
nghìn đồng
cho tôi còn bao nhiêu tiền tôi đưa hết cho mẹ thằng Hải Anh. Mẹ thằng
Hải Anh
rất cảm động, cô ấy trào nước mắt rồi kéo tôi lại, lưỡng lự một chút
lại đẩy
tôi ra. Tôi bỏ đi, lòng đắng ngắt, quên cả chào con bé Thúy Mùi đứng
đực ra đó.