CHƯƠNG
15
Tai bay vạ gió
Loạn
sẽ xảy ra khắp nơi khi trách
nhiệm không còn ở đâu cả.
G. Le Bon (29)
Chúng tôi chợp mắt
được độ một lúc thì
tỉnh dậy. Thằng Thức
Kinh Kông đã đi đâu mất. Thằng Quyền Lỳ nói rằng đêm nay sẽ có đua xe
và biểu
diễn xe máy trên đường Lạc Long Quân và đường cao tốc Hà Nội - Nội Bài.
Thằng
Quyền Lỳ đi xe máy của anh trai tôi, nó bảo để nó đèo tôi vì nó có “tay
lái
lụa”. Thằng Thanh nhạn vẫn đi chiếc xe máy F.X, nó nhận đèo thằng Hải
Anh.
Khi chúng tôi xuống nhà thì bị bà cô
thằng Thanh nhạn chặn lại.
Bà ta bắt tôi trả tiền bộ quần áo, sau đó còn tính thêm cả tiền bữa ăn.
Tôi
đành móc túi ra giả bà ta 250 nghìn. Thế là số tiền đặt xe đạp sáng qua
đã mất
béng gần một nửa.
Chúng tôi đến bùng
binh Lạc Long Quân,
là giao điểm của ba
đường Nhật Tân, Nghi Tàm và Âu Cơ thì đã khoảng 2 giờ sáng. Ở đấy có
chừng hơn
hai chục thằng đi xe máy đang chờ, thằng nào trông cũng rất ngầu. Thằng
Quyền
Lỳ và thằng Thanh nhạn có vẻ khá thân bọn này.
Có một thằng tên là
Hòa gáo, đầu húi
trọc như sọ dừa buộc
ngang trên trán một chiếc băng đen cho xe đi vè vè xung quanh bùng
binh. Nó có
vẻ rất kích động. Thằng Hải Anh cho tôi biết thằng này con nhà giò chả
ở phố
Liên Trì, nó chơi tài mà liên tục. Hôm nay, nó sẽ biểu diễn tiết mục
cho xe máy
chui qua gầm xe tải. Nó sẽ giật giải 5 triệu đồng, số tiền này do các
“hội
bảnh” đóng góp. Hội thằng Quyền Lỳ có nó, thằng Thanh nhạn và bây giờ
thêm tôi
nữa là bốn thằng sẽ phải đóng góp 1 triệu đồng. Tôi thấy phi lý quá và
thực sự
thấy những “hội bảnh” này chẳng ra quái gì, tôi chẳng khoái việc trở
thành “hội
viên” của nó chút nào. Nếu vào hội thì thà vào “hội chó săn gà chọi”
của bác
Bảo Định bạn của bố tôi còn hơn. Về bác Bảo Định, tôi cũng sẽ kể về bác
ta sau.
Từ phía Nhật Tân, một
chiếc xe tải cỡ
lớn, loại kéo mooc
đang tiến dần lại. Cảnh sát chỉ cho loại xe này hoạt động từ 12 giờ đêm
đến 4
giờ sáng trong khu vực đường vành đai thành phố vì ban ngày sợ nó gây
tiếng ồn
và tắc đường. Gầm xe này cao khoảng 70 đến 80 centimét. Thằng Hòa gáo
cho xe
cài số một rồi rú ga lao lên như cơn lốc. Tiếng reo hò ran lên. Đến
ngang hông
chiếc xe tải, thằng Hòa gáo chợt đổ người nghiêng xe sang trái lao vào
gầm xe.
“Xoẹt” một tiếng, cả người cả xe rê ở dưới đất, lửa tóe ra từ những bộ
phận
bằng thép cọ xuống mặt đường. Loáng một cái, chiếc xe chở thằng Hòa gáo
liệng
qua gầm xe ô tô sang phía bên kia. Chiếc quần của thằng Hòa gáo rách
bươm đỏ
làu những máu. Thế mà nó vẫn không sao! Miệng nó gào lên: “Hua ra!”. Nó
cho xe
chạy vụt về phía cầu Thăng Long. Tất cả gào lên, đuổi theo nó. Kích
động và
phấn khích không thể tả được! Một đoàn ròng ròng tới ba chục chiếc xe
máy như
một cơn bão đêm vọt lên cầu Thăng Long tiến về phía đầm Vân Trì rồi sau
đó lại
lộn trở lại.
Khi lộn trở lại, cả
bọn nhận ra có xe
của cảnh sát đặc nhiệm
đỗ ở giữa cầu. Một bọn theo thằng Hòa gáo rú ga tiến thẳng về trước mở
“con
đường máu”, đa số vòng xe trở lại chạy về phía Nội Bài và ngã rẽ đi
Đông Anh.
Thằng Thanh nhạn, thằng Quyền Lỳ cho xe chạy về ngã rẽ đi Đông Anh. Khi
xuống
dốc, xe thằng Thanh nhạn bị một chiếc xe đi sau tông vào lề đường, nghe
“rắc”
một tiếng và thấy tiếng thằng Hải Anh kêu lên đau đớn: “Gãy chân tao
rồi”.
Đi được một đoạn,
thằng Quyền Lỳ mới
quay xe trở lại. Chiếc
xe F.X của thằng Thanh nhạn đổ nghiêng, vỡ hết gương và chắn bùn. Thằng
Thanh
nhạn nhảy ra được khỏi xe, chỉ bị xây xước chân tay. Còn thằng Hải Anh
bị gãy
ống chân phải, chiếc xe đè lên chân nó. Nó kêu la ầm ĩ vì đau đớn.
Không một thằng nào trong những “hội
bảnh” kia ở lại. Chỉ
trơ trọi bốn thằng chúng tôi giữa đoạn đường vắng trong đêm.
Thằng Hải Anh khóc
lóc:
-Anh Khuê
ơi, anh cứu em! Anh chở em đi bệnh viện...
Thằng Quyền Lỳ và
thằng Thanh nhạn bàn
bạc với nhau. Chúng
phân công tôi đưa thằng Hải Anh đi bệnh viện với lý do tôi và thằng Hải
Anh đều
là sinh viên, dễ được bệnh viện chấp nhận. Còn thằng Quyền Lỳ với thằng
Thanh
nhạn ở lại với cái xe máy hỏng. Thằng Thanh nhạn cũng cần được băng bó.
Chúng
nó sẽ nghĩ cách vào thăm nuôi thằng Hải Anh sau.
Tôi
quyết định đưa thằng Hải Anh vào
bệnh viện X. Sở dĩ như
thế vì ở đây tôi biết bác sĩ Đường. Bác sĩ Đường là bạn của bố tôi làm
ở khoa
xương. Cả bọn mừng rỡ như bắt được vàng, dìu thằng Hải Anh lên xe để
tôi chở
đi. Thằng Hải Anh luôn miệng kêu tên tôi:
-
Anh Khuê!
Anh cứu em!
Thế
là nửa đêm gà gáy, tôi bất đắc dĩ
phải đưa ông bạn mới
đi bệnh viện. Đúng là tai bay vạ gió! Mà bạn mới gì kia chứ! Một thằng
ất ơ nửa
đời nửa đoạn, còn có thể là lưu manh nữa!
Nhưng
hỡi ôi, chính tôi đây có khác gì
đâu! Lại còn học đòi
ma túy nữa.