Với
133 nghìn người nghiện ma túy vào
thời điểm cuối năm
2002, tăng 20 nghìn người so với cuối năm 2001, tình hình tệ nạn ma túy
ở Việt Nam
đã và đang ở mức báo động. Trên thực tế, con số này còn lớn hơn nhiều...
Báo Nhân Dân ngày 6.1.2003
Thằng
Thanh nhạn đứng
đợi tôi ở ngoài
cổng trường. Hắn ngáp
ngắn ngáp dài, phàn nàn rằng tôi đi lâu quá. Nhận ra vết máu ở khóe mép
tôi và
quần áo nhếch nhác bẩn thỉu của tôi nó rất ngạc nhiên. Nó khuyên tôi
đến nhà bà
cô nó tắm qua một cái và nhân tiện thì thay bộ cánh vì bà cô nó là chủ
tiệm của
Zip Fashion là một tiệm thời trang có tiếng ở phố Kim Liên.
Zip
Fashion là một
tiệm quần áo cũ mà
dân Hà Nội vẫn gọi là
hàng Sida. Ở đó treo đầy những bộ đầm, áo phông và áo sơmi được lấy ra
từ những
thùng quần áo cũ gửi từ Đông Âu về. Những người Việt Nam
đi xuất khẩu sang Đông Âu (phần lớn họ ở Nga, Cộng hòa Czech, Ba Lan,
Đức, hoặc
Hung-ga-ri) ngoài giờ đi làm về thì đi buôn thuốc lá lậu, quần áo, hàng
điện tử
và thậm chí cả ma túy. Người ta cũng hay gửi hàng hóa về Việt Nam
qua đường biển và họ vẫn gọi đó là “đánh hàng chợ”. Tùy theo nhu cầu mà
khi thì
đấy là bàn là, ấm đun nước, cặp khóa số, máy vi tính cũ nhưng đa phần
là quần
áo người châu Âu thải ra. Những hàng second-hand này hợp với túi tiền
của người
bình dân Việt Nam
và con cái họ. Hội chứng second-hand lan tràn trong giới nữ viên chức
và sinh
viên ở các trường đại học. Những váy áo được sửa chữa lại phần nào thỏa
mãn
thói làm đỏm của người ít tiền. Thoáng nhìn thì cũng không sao nhưng
nhìn kỹ vẫn
có cảm giác ghê ghê sợ sợ thế nào. Cái mùi second-hand là một cái mùi
không có
một công thức xà bông hóa chất nào tẩy rửa được. Tôi rất thính mũi nên
tôi rất
tởm cái món Fashion này.
Bà
cô của thằng Thanh nhạn giống hệt
như ông bố nó nhưng tôi
không nhận ra giống ở điểm nào: đôi mắt, cái miệng hay khuôn mặt nữa.
Chỉ khi
bà ta quay lưng tại tôi mới phát hiện ra sự giống nhau ở chỗ thắt lưng
và dáng
đi của họ. Nó có sự đau đớn, mỏi nhức quá tải không phải là của người
quen lao
động nặng nhọc mà là sự đau đớn, mỏi nhức quá tải hậu quả của sự truy
hoan trác
táng quá độ. Thấy thằng Thanh nhạn và tôi bà ta cũng chẳng buồn ừ hữ mà
chỉ
phẩy tay chỉ lối đi lên gác.
Thằng
Thanh nhạn lục
lọi trong thùng
quần áo để trên gác,
chọn cho tôi một cái quần jeans thụng có 6, 7 cái túi ở mông và hai ống
quần,
một cái T-shirt màu xám khá mốt. Nó ném cho tôi và chỉ lối cho tôi vào
phòng
toilet để tắm giặt.
Tôi
vào phòng toilet
soi mình trong
gương và nhận ra mình
già đi tới 5 tuổi. Chỉ một đêm một ngày “trên giang hồ” đã khiến tôi có
được bộ
dạng phong trần và nhẫn tâm thế nào ấy. Thật đúng như người ta nói “đi
với cáo
có bộ mặt cáo”.
Tắm
giặt xong, tôi đi
vào phòng thì
thấy ngoài thằng Thanh
nhạn còn có ba thằng khác đang ngồi tụm vào nhau. Thằng Thanh nhạn giới
thiệu
chúng nó với tôi. Một thằng tên là Hải Anh, xưng là sinh viên trường
đại học
Sân khấu Điện ảnh. Một thằng tên là Quyền Lỳ, con một ông đại tá trong
quân
đội. Thằng cao ngẳng, có lẽ nó phải cao tới một mét tám nhăm, lúc nào
cũng tươi
cười như hoa như nụ tên là Thức Kinh Kông. Thằng này cả Hà Nội đều biết
tiếng
nó, nó là thằng tội phạm bị truy nã vì trước đây đã từng tham gia băng
cướp A.K
trên đường Hà Nội - Lạng Sơn. Nghe nói thằng Thức Kinh Kông lúc nào
cũng mang
bên mình “hàng nóng” là một quả lựu đạn mỏ vịt nên nó còn có hỗn danh
là Thức
lựu đạn.
Cả
bọn hình như mới
chơi ma túy xong
nên đều hết sức khoái
hoạt. Tất cả đều dẻo mỏ và khá thân thiện với tôi. Chúng nó hỏi tôi đã
chơi ma
túy bao giờ chưa và để tỏ ra không “quê”, tôi nói bừa rằng đã có lần
tôi thử
rồi. Thằng Quyền Lỳ hỏi tôi loại nào, tôi bảo rằng tôi đã dùng viên
lắc. Cả bọn
cười hô hố và bảo rằng đấy không phải là ma túy, đấy chẳng qua chỉ là
một viên
thuốc kích thích, đại để giổng như Viagra, chỉ dùng cho bọn khệ “yếu
sinh lý”
mà thôi. Thằng Quyền Lỳ lấy ra một gói bột trắng và tôi đoán đấy là
heroin. Nó
bảo dùng loại này mới phê và nó biểu diễn ngay cho tôi xem. Nó vớ một
cái kẹo
Singgum Doublemint, bóc tờ giấy bạc bọc ngoài rồi đổ thứ bột trắng ấy
lên trên.
Sau đó nó đặt tờ giấy bạc sát vào hai lỗ mũi. Nó dùng bật lửa ga đốt
dưới tờ
giấy bạc và hít một hơi ngon lành. Toàn bộ đám bột trắng “thăng hoa”
bay hết
vào hai lỗ mũi nó.
Thằng
Quyền Lỳ biểu
diễn rất điệu nghệ
chứng tỏ nó đã dùng
nhiều. Nó bảo rằng nó đã thường xuyên chơi heroin từ 4 năm này. Nó hỏi
tôi có
muốn thử không nhưng tôi lắc đầu.
Thằng
Thanh nhạn và thằng Hải Anh
khuyên tôi dùng thử. Riêng
thằng Thức Kinh Kông chỉ cười mủm mỉm, nó nằm thượt ra gối đầu lên chăn
ngâm
nga câu thơ của thi sĩ Xuân Diệu (28:)
“Thà
một phút huy
hoàng rồi chợt tắt
Còn hơn buồn le lói suốt quanh năm...”
Thằng
Quyền Lỳ lấy ra
một gói heroin
và đích thân nó “thao
tác” cho tôi hít. Hơi thuốc xộc vào mũi và lập tức gây ngay cảm giác dễ
chịu vô
cùng, tựa như tất cả các huyệt đạo trong cơ thể vừa được khai mở.
Thằng
Quyền Lỳ hỏi
Thức Kinh Kông có
dùng không nhưng thằng
này lắc đầu. Nó ngồi dậy vớ lấy ống điếu thuốc lào và rút trong túi áo
ra một
hộp sắt mạ vàng như hộp đựng thuốc lá, trong đó đựng một thứ sợi đen
đen mà nó
gọi là “tài mà”. Nó bảo đây mới là của độc.
Tài
mà, hay còn gọi
là đại ma, tên
khoa học là Cannabis
sativa L. Còn gọi là gai dầu, lanh mèo, bồ đà, gai mèo, tầm ma, cần sa.
Thân
thảo, cao từ 2 đến 3 mét, phân thành nhiều cành, lá nhiều thùy. Cần sa
được
phát hiện từ 6000 năm trước, Đông y vẫn dùng (với liều nhỏ) làm thuốc
an thần,
giảm đau, chống co giật... Hoạt chất chính trong tài mà là ∆9-THC (đen
ta 9 –
tetra hydro cannabinol) có tính chất gây ảo giác khiến người ta không
làm chủ
được mình (cười khóc hay có hành động điên cuồng) và gây tình trạng phụ
thuộc
vào nó (gọi là nghiện). “Cần sa là cha thuốc phiện”. Trên thị trường ma
túy ở
Việt Nam
thường
phổ biến những loại tinh chế ở dạng viên nén là ectasy, thuốc lắc,
amphetamin,
ketamin, Heroin ở dạng bột dùng để hít và tiêm chích. Tài mà và thuốc
phiện
cũng có nhiều. Thuốc phiện dùng lách cách hơn, phải có bàn đèn, phải có
người
bồi tiêm cho để hút.
Những
“kiến thức” về
ma túy sau này
tôi mới biết rõ, còn lúc
này tôi chỉ thấy có một cảm giác bâng khuâng, lâng lâng khó tả mà thôi.
Ba thằng Thức King Kông, Hải Anh và
Thanh nhạn đều chơi tài
mà như hút thuốc lào. Xong xuôi, tất cả năm thằng chúng tôi đều nằm dài
ra sàn
nhà một lúc.
Có
tiếng gõ cửa.
Thằng Thức Kinh Kông
nhỏm ngay dậy. Một con
bé khá xinh, mặc quần bò jeans, áo hai dây bưng vào một mâm thịt chó
bốc hơi
nóng thơm phức.
Cả
bọn ngồi ăn uống,
xong xuôi thì
đồng hồ điểm 12 giờ đêm.
Tôi
đã bắt đầu xuống
dốc đời mình như
thế! Thật chẳng ra gì
có phải không nào?