jen




Thu 2009

Độc và Đẹp

Tuần lễ vừa qua, trời đất thật độc. Và cũng thật đẹp. Độc đến nỗi làm dân Saigon ốm liểng xiểng. Không một bản tin nào nói đến, nhưng người Saigon đều biết có một ‘dịch’ cúm trong thành phố. May thay ‘cúm’ Saigon không ác như ‘cúm’ Phi Luật Tân hay ‘cúm’ Tây ban Nha chẳng làm ai chết cả. Bệnh chỉ làm người ta chảy nước mũi, khó chịu ngầy ngật. Người ta vẫn có thể đi lại, bằng những bước chân chênh vênh thú vị trong bầu không khí cũng hâm hấp bàng hoàng như thần trí. Cái độc của trời đất chính là ở chỗ nó đẹp, càng độc bao nhiêu càng đẹp bấy nhiêu.

Mùa thu đó, mùa thu lúc nào cũng vẩn đục, cũng hoang mang, cũng chập chờn mộng mị, chính là lúc tiêu trầm hấp hối của vạn vật muôn loài. Nhưng đó cũng chính là lúc trời đất và lòng người nghe nổi lên nhiều âm vang kỷ niệm nhất.

Thanh Tâm Tuyền
Vấn Đề, số 15 Tháng 10-1968


*

*

*

*

Rừng sau nhà, Thu

*

*


*
Rừng sau nhà, Thu

*

*


*

*
Back from School